Tu Chân Thế Giới

Chương 558: Ánh bình minh



Tả Mạc tức muốn bể phổi, Tằng Liên Nhi nhắm mắt ung dung thưởng thức chén trà trong tay. Dưới hàng mi dài kia là đôi mắt đen óng, hơi nước bốc lên, mông lung như vẽ.

A Quỷ thờ ơ ngồi cạnh Tả Mạc, nàng giống như một con rối, không có chút sinh khí nào.

Tả Mạc đứng trước mặt A Quỷ vẫn cảnh giác nhìn Tằng Liên Nhi, hắn chau mày, nữ nhân này đột nhiên tới khiến hắn trở tay không kịp.

Bình tĩnh trở lại, Tả Mạc bắt đầu suy nghĩ cẩn thận chuyện này nhưng bất luận nhìn từ góc độ nào, chuyện này đối với mà nói không phải việc gì đó tốt lành.

Song tu gì gì đó, hắn chẳng thấy hứng thú chút nào, hắn truy cầu sức mạnh nhưng hiện tại lực lượng của hắn đang ở thời kì tăng trưởng với tốc độ cao. Hơn nữa đột nhiên xuất hiện một nữ nhân xa lạ đồng sinh cộng tử với mình làm cho hắn khó có thể tiếp thụ được.

Hơn nữa, nếu như đối phương gặp phải nguy hiểm gì đó, vậy nghĩa là bản thân hắn cũng gặp nguy hiểm, trong nháy mát, bản thân bỗng gặp nguy hiểm gấp đôi.

Song tu chết tiệt!

Đặc biệt bộ dạng thong thả bình tĩnh của đối phương khiến Tả Mạc cảm thấy khó chịu.

Tả Mạc lắc lắc đầu, quyết định không lãng phí thời gian vào chuyện này nữa, một lần nữa hắn lao vào tu luyện. Nhưng vốn cẩn thận nên hắn vẫn che ở trước người A Quỷ. Điều này cũng chỉ là vô thức, ngay cả hắn cũng không để ý tới.

Cả người Tả Mạc tỏa ra kim quang nhàn nhạt, trong đêm tối rất dễ nhìn thấy.

Cơ hồ đồng thời lúc Tả Mạc thôi động thần lực, cách đó không xa cả người Tằng Liên Nhi cũng chấn động, ánh trăng nhàn nhạt bảo phủ thân thể nàng.

Tả Mạc lập tức nhận ra được dị dạng.

Thần lực trong cơ thể vô cùng hoạt bát, thần lực như cảm thấy được gì đó hấp dẫn, từng sợi nhè nhẹ hiện ra rót vào trong huyết nhục. Tốc độ xoay tròn của vòng xoáy ở tay phải của Tả Mạc đột nhiên chậm lại, thần lực từ vòng xoáy từ tay phải chảy ra, cùng với đó thần lực trong huyết nhục có dấu hiệu tụ tập thành một thể, lưu chuyển không ngừng trong cơ thể Tả Mạc.

Nhìn kĩ lộ tuyến vận chuyển của thần lực, Tả Mạc không tự chủ nghĩ đến nội dung trong lá kim diệp, trong lòng bỗng có minh ngộ.

Trên lá kim diệp ghi lại phương pháp tu luyện thái dương thần lực nhưng bởi vì quá lâu rồi nên rất tối nghĩa khó hiểu, rất nhiều thứ Tả Mạc không sao hiểu được. Thần lực không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, trên lá kim diệp có rất nhiều câu nói khó hiểu lúc này thoáng cái đã hiểu được.

Chìm đắm trong vui sướng hiểu ra, Tả Mạc hồn nhiên quên mất thời gian trôi qua.

Kim quang Tả Mạc tỏa ra ngày càng nội liễm, mà cách đó không xa ánh trăng quanh ngườiTằng Liên Nhi nồng nặc như thực chất vậy.

Đêm tối dần tan, ánh sáng mặt trời lặng lẽ bao phủ, xa xa bắt đầu nổi lên màu trắng bạc.

Trong nháy mắt khi thái dương xuất hiện ở phía chân trời, cả người Tả Mạc bỗng chấn động, cả người phóng ra kim quang vô cùng chói mắt, giống như thái dương vậy, cùng với thái dương ở xa xa hô ứng lẫn nhau!

Ầm!

Trong cơ thể Tả Mạc, thái dương tinh loại bỗng toát ra vô số hỏa diễm, đan xen tung hoành, bao lấy thái dương tinh loại. Ngay sau đó, một dòng kim dịch chảy theo lộ tuyến thần lực của Tả Mạc ầm ầm đi tới!

Tốc độ kim dịch không nhanh lắm nhưng nóng vô cùng, cảm giác thiêu đốt mãnh liệt khiến Tả Mạc khiếp sợ, thật là bá đạo! Vô cùng bá đạo! Giống như không gì có thể ngăn được nó vậy!

Phảng phất như muốn tru lên, đầy vẻ không cam tâm!

Mộng tưởng của nó chính là có một ngày giống như vầng thái dương kia, chầm chậm hiện ra ở phía chân trời!

Vào lúc bừng tỉnh, một cảnh tượng kì dị bỗng biến ra trước mắt hắn. Trong bóng tối hư vô một lũ thiên hỏa được nuôi dưỡng thành hình, năm tháng trôi qua nó không ngừng lớn mạnh, hình thành nên một đoàn hỏa cầu. Trải qua mấy trăm vạn năm, càng ngày nó càng lớnmạnh, lớn mạnh tới mức không khác gì thái dương chân chính.

Bỗng trong hư không vươn ra một bàn tay, thoáng nhìn qua thì vô cùng bình thường. Bàn tay này nhẹ co lại, một lực lượng khủng bố chưa từng thấy từ bốn phương tám hướng điên cuồng đè nén lại.

Hình thể to lớn của nó không ngừng áp súc thành thái dương tinh loại.

Không biết vì sao, Tả Mạc đột nhiên hiểu ra, hiểu ra nó không cam lòng, không cam lòng bởi không thể "bò qua đường chân trời" ngày ngày!

Kim dịch nóng chảy bỗng nhiên chui vào ngực Tả Mạc, cả người Tả Mạc chấn động, chỗ ngực như muốn bùng cháy, ma văn thái dương ở ngực tinh xảo sáng rực lên.

Ầm!

Kim quang chói mắt phát ra từ ngực Tả Mạc.

Một sức mạnh bá đạo mênh mông trong nháy mắt tràn ngập cả người Tả Mạc, trong nháy mắt, Tả Mạc có cảm giác quân lâm thiên hạ, ngay cả những núi non hùng vĩ, sa mạc không bờ bến đều đang ở dưới chân hắn.

Ảo giác này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Ma văn thái dương ở ngực Tả Mạc như đang sống dậy, chậm rãi xoay tròn. Tả Mạc có thể cảm thấy rất rõ ràng, cỗ kim dịch đang chảy vào ngực đang hóa thành một đoàn hỏa cầu, không ngừng lưu chuyển.

Trước nay chưa từng có cảm giác sung mãn toàn thân như vậy!

Thập Ô Thiên Nghi, vầng thái dương thứ nhất thành hình!

Ánh trăng trên người Tằng Liên Nhi dần tán đi, nàng nhìn Tả Mạc đầy khiếp sợ, không còn chút thong dong nào nữa! Nàng giống như đang nhìn thấy một con quái vật vậy!

Hắn lại đột phá!

Tuy rằng nàng không thể nhận ra được biến hóa bên trong cơ thể Tả Mạc nhưng lại có thể nhận ra thực lực của Tả Mạc đã đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới.

Trong cơ thể nàng, nguyệt lượng thần lực tuy cũng có tăng trưởng không ít nhưng so với đối phương thì thực quá bé nhỏ, không đáng kể.

Đầy kinh ngạc, đôi mắt đen tuyền đầy xinh đẹp tràng ngập sự không tin.

Nàng tu luyện nguyệt lượng thần lực, điểm khác so với Tả Mạc là nàng có truyền thừa hoàn chỉnh. Kì thực nàng đã sớm đoán được thần lực của Tả Mạc chắc hẳn là do kì ngộ nào đó mà có, Tả Mạc tu luyện thần lực có rất nhiều chỗ quái dị khác với bình thường, hơn nữa hắn ngay cả song tu cũng không hiểu.

Nhưng chính một kẻ như thế lại có thể trong một đêm đột phá!

Trên thực tế, khi nàng tìm tới, ngay khi nhìn thấy Tả Mạc nàng đã cảm thấy khiếp sợ. Mới chỉ cách có mấy ngày nhưng thực lực của Tả Mạc rõ ràng đã tăng lên.

Đột phá cửa khẩu thực lực của nàng cũng đang ở thời kì tăng trưởng cực nhanh, những ngày này nàng đều không ngừng khổ tu, thực lực tăng mạnh. Lúc sư phụ còn tại thế, luôn khen nàng là người có thiên phú xuất chúng, là đệ tử xuất sắc nhất trong ngàn năm nay của môn phái, nàng đối với điều này tin tưởng không chút nghi ngờ.

Nhưng mà…

Nhìn tên gia hỏa quái thai ở trước mắt này, lòng tin của nàng đã xuất hiện dao động.

Nàng nhìn Tả Mạc đầy chăm chú giống như đang nhìn một kiệt tác vậy.

---------------------------

"Còn mấy ngày nữa thì tới?" Thúc Long trầm giọng hỏi, phía sau hắn, đám khổ vệ vẫn cẩn thận giữ vững trận hình.

"Nếu như thuận lợi thì mười ngày nữa!" Dã Lăng cố gắng tập trung, trong lời nói không khỏi có chút mệt mỏi rã rời.

Mấy ngày qua, bọn họ chưa từng dừng lại, hoàn toàn là hành quân với tốc độ cao nhất. Ghét nhất là dọc đường còn phải chiến đấu linh tinh, an ninh dần xấu đi, tùy ý là gặp phải đạo phỉ.

Gặp phải những đạo phỉ này Thúc Long không chút nương tay, chỉ cần gặp tất cả đều giết sạch, không để lại người sống nào.

Sau đó Dã Lăng nghĩ ra một biện pháp, dựng nên một cây cờ, mặt trên viết một chữ Vệ thật to. Liên tục mấy ngày liền, danh tiếng của đồ tể Vệ doanh nhanh chóng được truyền bá, đặc biệt không biết là ai đã phát hiện ra đám người Thúc Long chính là chiến bộ đã tàn sát ba ngàn đạo phỉ ở Sơn Đạt giới, tin tức này chấn động cả vùng.

Điều này khiến nơi nào Vệ doanh đi qua thì đạo phỉ đều biến mất. Ngay cả những thế lực của địa phương cũng như mù như điếc đối với chiến bộ này, tuyệt đối không dám trêu chọc vặn hỏi.

Đám người Thúc Long vội vã chạy, căn bản không có dừng lại. Người hữu tâm khi thấy điểm này liền âm thầm suy đoán, Vệ doanh chỉ sợ đang có nhiệm vụ đặc thù gì đó trên người.

Vì vậy, tốc độ hành quân của Vệ Doanh tăng mạnh.

Thúc Long đối với chủ ý này Dã Lăng khen ngợi không ngớt, gì mà náo loạn, hắn không thèm để ý, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất là làm sao sớm hội họp cùng đại nhân.

"Mười ngày!"

Thần kinh mọi người không khỏi rung lên, đây là lần hành quân dài nhất từ khi thành lập Vệ doanh tới nay. Trên đường vượt qua bao nhiêu giới bọn họ cũng không đếm nữa.

May mắn là lần này Dã Lăng mang đủ ma bối, này có thể giúp bọn hắn mượn huyết trì. Huyết trì ma tộc, yêu môn yêu tộc cũng giống như truyền tống trận của tu chân giới đều phải thu phí.

Bằng không chỉ dựa vào phi hành thì không biết năm tháng nào mới tới.

Mấy người Nam Nguyệt Thương Trạch thần sắc cũng lộ vẻ mệt mỏi rã rời nhưng so với trước đây thì đã già dặn hơn nhiều. Bọn họ vốn tu luyện mấy loại yêu thuật lợi hại phi thường, thực chiến có tác dụng trợ giúp rất nhiều đối với bọn họ, thực lực tăng mạnh so với trước kia.

Qua mười ngày là có thể gặp được đại nhân, tất cả đều cảm thấy vô cùng hưng phấn!

---------------------------

Đèn đuốc trong Kim Ô doanh sáng trưng nhưng lại vô cùng yên tĩnh.

Gian phòng vô cùng lớn, nằm ngả nằm nghiêng là đám tu giả, tiếng ngáy như tiếng trống không dứt. Đại sư phụ Tôn Bảo cũng đang nằm ở trong góc phòng, nước dãi chảy đầy mồm. Đại sư phụ Cát Vĩ cũng chẳng giữ chút hình tượng nào, chân gác lên bậc thang, nằm lăn lóc, miệng mở lớn khò khè.

Bọn họ đều đang say sưa ngủ, trên mặt mỗi người vẫn còn nguyên vẻ hưng phấn.

Không còn ai tỉnh táo.

Bọn họ cực kì mệt mỏi, đã rất nhiều ngày chưa từng nghỉ ngơi. Rất mệt nhưng vẫn phải ném một viên linh đan vào mồm rồi tiếp tục làm! Dựa vào đống linh đan kia mà họ không ngủ không nghỉ, không ngừng suy nghĩ về hoa văn, suy nghĩ về cách chạm khắc và thức tỉnh ma văn mà đại nhân truyền thụ.

Mỗi người đều cố gắng hết sức, không ai oán giận, không ai kêu khổ.

Mọi người giống như điên vậy, bất chấp tất cả!

Tất cả mọi người đều biết, đây là một trận chiến!

Nhưng hiện nay, trận chiến này rốt cuộc họ cũng đã dành được thắng lợi!

----------------------------

Tông Như bế quan không gây ra quá nhiều ảnh hưởng. Lúc này trên dưới Quy đảo đều nhất tâm, tất cả mọi người đều cố gắng tăng cường thực lực, rất nhiều người đã chọn phương pháp bế quan.

Nhẹ khép cảnh cửa đá lại, tia sáng cuối cùng từ ngoài truyền tới cũng biến mất.

Bên trong sơn động tối đen như mực nhưng trong lòng Tông Như lại vô cùng bình lặng.

Không ai biết, lần bế quan này của hắn chính là tử quan. Tử quan chính là việc bế quan cực kì hung hiểm, bế quan vào những ngày này tâm ma so với ngày thường tăng lên gấp mấy chục lần, chỉ cần hơi vô ý liền rơi vào ma chướng, thần hồn câu diệt.

Nhưng trong lòng Tâm Như không chút sợ hãi, hắn vẫn như ngày thường, ngồi thiền tụng kinh văn.

Năm đó hắn vứt bỏ phật tử nguyện, phát hạ thề nguyện, lấy thân kim cương bảo hộ đại nhân.

Bây giờ đại nhân gặp phải phiền toái càng ngày càng lớn, hơn nữa thực lực của bản thân lại không thể trợ giúp được gì cho đại nhân.

Trong bóng tối, thần sắc Tông Như không chút dao động, không có do dự, không có thấp thỏm, chỉ có bình tĩnh.

Bởi vì đây là lời thề hắn đã phát ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.