Tân Diệu biết rõ giờ đây có vô số ánh mắt đang dõi theo nàng, cũng hiểu rằng tình ý nàng dành cho Hạ Thanh Tiêu từ nay khó lòng dùng cớ "ân nhân cứu mạng" để che giấu một cách hoàn mỹ nữa.
Nàng quyết tâm chôn c.h.ặ.t cảm xúc này vào lòng. Nhưng như ngày trước, khi Tiểu Liên hỏi, nàng đã than thở trong lòng rằng, từ khi bước vào vòng xoáy này, cuộc đời nàng không còn câu trả lời nào được hoạch định trước nữa.
Luôn bị hoàn cảnh chi phối, bất đắc dĩ phải đưa ra những lựa chọn trái với mong muốn.
Như lúc này đây, có kẻ muốn mạng của Hạ Thanh Tiêu.
Tân Diệu siết c.h.ặ.t nắm tay, nói:
“Có thể dùng ngọc như ý để cầu xin Bệ hạ tha thứ cho Hạ đại nhân, đó đã là giá trị lớn nhất của nó rồi.”
Hưng Nguyên Đế nghe nàng đáp vậy, chỉ thấy đau lòng, trừng mắt nhìn Tân Diệu hồi lâu, rồi quay sang nhìn Hạ Thanh Tiêu đang quỳ rạp dưới đất.
Chỉ mới đánh mấy roi mà nha đầu đã đến đây nhanh như vậy.
Sau một lúc trầm mặc, Hưng Nguyên Đế từ tốn cất lời:
“Trẫm từng hứa cho ngươi dùng Ngọc Như Ý đổi lấy một thỉnh cầu. Quân vô hí ngôn, trẫm đồng ý.”
“Đa tạ Bệ hạ.”
Hưng Nguyên Đế giơ tay:
“Trẫm chưa nói xong.”
Tân Diệu cúi đầu, lặng lẽ chờ đợi lời tiếp theo của ngài.
“Hạ Thanh Tiêu lừa vua dối trên, tội c.h.ế.t có thể miễn, tội sống khó tha. Từ hôm nay, miễn chức Bắc Trấn Phủ Sứ của Cẩm Y Vệ, đình chỉ bổng lộc hai năm.”
“Tạ ơn Bệ hạ ân điển.”
Tân Diệu nghe thấy giọng nói tạ ơn của Hạ Thanh Tiêu vang lên, cố gắng kiềm chế không ngoảnh đầu nhìn hắn.
“Còn về Tạ Dương…” Hưng Nguyên Đế ngừng lại một chút, rồi quyết định tha cho vị lão thần thẳng thắn này một con đường sống: “Trục xuất khỏi kinh thành, không được sử dụng lại.”
Tạ Dương không ngờ mình còn giữ được mạng, trợn to mắt kinh ngạc, hồi lâu sau mới phản ứng lại, vội tạ ơn.
Hưng Nguyên Đế không để tâm thêm, đảo mắt nhìn các quan viên một lượt, lãnh đạm nói:
“Tân Đãi chiếu, theo trẫm tiến cung.”
“Vâng.” Tân Diệu đứng dậy, cúi đầu nhẹ nhàng, đi theo sau Hưng Nguyên Đế.
Buổi xử phạt nhanh chóng kết thúc. Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Phùng Niên tiếc nuối thở dài trong lòng, dặn thuộc hạ thả Hạ Thanh Tiêu.
Quần thần đến xem hình phạt mỗi người một ngả. Một số quan viên, đứng đầu là Lễ bộ Thượng thư, sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Hạ Thanh Tiêu từng chỉ huy Cẩm Y Vệ giám sát quần thần, thậm chí cho người cài mật thám tại phủ các quan viên, đã sớm trở thành cái gai trong mắt nhiều người. Thêm vào đó, hắn đẩy mạnh cải cách, làm tổn hại lợi ích của quan lại và địa chủ, khiến nhiều người căm hận, chỉ muốn loại trừ ngay.
Họ hao tâm tổn trí tìm nhược điểm của Hạ Thanh Tiêu, may mắn phát hiện Tạ Dương, âm thầm chờ thời cơ để lật đổ hắn. Khó khăn lắm mới chờ được ngày hắn chọc giận Hoàng thượng bằng việc từ chối hôn sự, lập tức ra tay, mong một đòn chí mạng.
Không ngờ rằng, dù Hoàng thượng đã hạ chỉ xử tử, tưởng chừng nắm chắc phần thắng, lại bị Tân Diệu phá tan kế hoạch.
“Tôn công, sau này…”
Lễ bộ Thượng thư khẽ lắc đầu, ra hiệu không nên nói thêm.
Người lên tiếng thở dài, lặng lẽ rời đi.
Hạ Thanh Tiêu gắng sức đứng lên, lặng lẽ nhìn về phía cổng hoàng cung, chầm chậm bước ra ngoài.
“Hạ đại nhân, Hạ đại nhân!” Một giọng gọi gấp gáp vang lên từ phía sau.
Hạ Thanh Tiêu dừng bước, ngoảnh lại nhìn người đuổi theo.
Tạ Dương nhanh chóng đến trước mặt hắn, quỳ xuống dập đầu:
“Hạ đại nhân, là Tạ mỗ đã liên lụy đến ngài.”
Hạ Thanh Tiêu, với gương mặt tái nhợt, nở nụ cười nhạt:
“Tạ huynh không cần áy náy, đây là lựa chọn của ta.”
Hắn đã quyết định như vậy thì sẽ không hối hận. Điều duy nhất khiến hắn áy náy chính là A Diệu, nàng đã phải mất đi báu vật quý giá là Ngọc Như Ý.
Một vật có thể đổi lấy một lời hứa của thiên tử, hắn đoán được A Diệu mong muốn điều gì.
Khi cải cách được thực hiện thành công, đời sống bách tính được cải thiện, điều A Diệu khát khao nhất, có lẽ vẫn là tự do.
Nàng là con chim én bay lượn trong rừng, chứ không phải phượng hoàng bị giam cầm ở kinh thành, trở thành niềm ghen tỵ của bao người.
Tạ Dương lại cúi đầu thật sâu trước Hạ Thanh Tiêu, rồi lặng lẽ rời đi.
Hạ Thanh Tiêu cúi đầu, tiếp tục bước.
“Hầu gia.” Một giọng nói vang lên.
Hạ Thanh Tiêu nghe tiếng gọi, quay lại.
Một người hầu, ăn mặc giản dị, đứng bên đường, cúi chào hắn:
“Tiểu nhân đã chuẩn bị xe ngựa, xin đưa ngài về phủ Hầu gia.”
Hạ Thanh Tiêu đảo mắt nhìn xung quanh. Ngoài những ánh mắt dõi theo từ xa, trước mặt chỉ có người hầu này.
Hắn trầm mặc giây lát, khẽ gật đầu cảm tạ:
“Đa tạ.” Nhưng không hỏi ai là người đã chuẩn bị xe ngựa.
Người hầu liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Vị Hầu gia này quả thực thông minh, biết rằng nếu hỏi ra sự thật sẽ làm khó người khác. Nhưng người thông minh như vậy, làm sao lại dám mạo phạm Hoàng thượng, chỉ vì một người không liên quan?
Các nội thị đều là những người tinh tường, biết tâm trạng của Hoàng thượng không tốt, mọi động tác nhẹ đến mức như không có tiếng động, hết sức giảm thiểu sự hiện diện của mình.
Hưng Nguyên Đế đặt chén trà xuống bàn một cách rõ ràng, động tác ấy lập tức trở nên đặc biệt to lớn trong không gian yên tĩnh.
“Ngồi đi.”
Tân Diệu lặng lẽ ngồi xuống.
Hưng Nguyên Đế nhìn kỹ thiếu nữ ngồi nghiêm chỉnh không nói một lời, sâu sắc hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình:
“A Diệu, có phải ngươi thích Trường Lạc Hầu?”
Hàng mi dài như cánh bướm của Tân Diệu khẽ rung. Nàng hiểu rõ, nếu phủ nhận lúc này chỉ làm cơn thịnh nộ của người đối diện càng thêm dữ dội.
Nàng có thể không thừa nhận, nhưng nếu vị Hoàng đế này cố chấp ban hôn cho Hạ Thanh Tiêu, Hạ Thanh Tiêu lại sẽ rơi vào cảnh khó xử.
Trước đó, việc Hạ Thanh Tiêu từ chối hôn sự và phải đóng cửa tự kiểm điểm đã không phải vấn đề lớn. Nhưng hiện giờ, hắn vừa từ cõi c.h.ế.t trở về, nếu tiếp tục cự tuyệt ý chỉ, hậu quả khó lòng tưởng tượng.
Nhìn người trước mắt đang đợi câu trả lời, Tân Diệu nở nụ cười tự giễu.
Trước hoàng quyền, con người quá mức nhỏ bé.
Nàng thật sự chán ghét nơi này.
Nàng nhớ thung lũng nơi mình lớn lên, nhớ những người yêu thương nàng một cách đơn thuần.
Kìm nén nỗi xót xa, Tân Diệu gật đầu thừa nhận:
“Trường Lạc Hầu nhiều lần cứu giúp vi thần, vi thần rất khó để không động lòng.”
Nàng yêu mến Hạ Thanh Tiêu không chỉ vì ơn cứu mạng, nhưng lúc này nói vậy ít nhiều có lợi hơn cho hắn.
Sự nghi ngờ đã trở thành thực, Hưng Nguyên Đế khẽ nhướng mày, dò xét hỏi:
“Vậy trẫm ban hôn cho hai người thì thế nào?”
“Vi thần không cần.” Tân Diệu ánh mắt thanh thản, thần sắc điềm đạm: “Vi thần dù có vài phần động lòng với Hạ đại nhân, nhưng không cho rằng hắn là người phối ngẫu phù hợp.”
Khóe môi Hưng Nguyên Đế hơi nhếch lên:
“Chắc chắn chứ? Yêu thích không nhất thiết phải hợp nhau.”
Nghe lời này, Tân Diệu đột nhiên muốn hỏi:
“Vậy mẫu thân thì sao? Trong mắt ngài, bà là thế nào?”
Nhưng nàng nhanh chóng từ bỏ ý định tìm hiểu.
Cách Hoàng đế nhìn nhận không quan trọng. Điều quan trọng là mẫu thân đã cảm thấy ông không xứng đáng, đã thoải mái rời đi, không chấp nhận bản thân bị uất ức ngày qua ngày trong chốn cung đình tráng lệ này.
Người đời cười nhạo mẫu thân bốc đồng, còn nàng lại vui mừng cho mẫu thân.
“A Diệu.”
“Vi thần có mặt.”
“Hạ Thanh Tiêu đã là người ngươi yêu thích, trẫm sẽ không so đo với hắn nữa.”
“Tạ Bệ hạ.”
“Trở về đi.” Hưng Nguyên Đế giọng điệu hòa nhã.
Tân Diệu đứng dậy hành lễ:
“Vi thần xin cáo lui.”
Chờ khi đại điện trở nên yên ắng, gương mặt Hưng Nguyên Đế liền trầm xuống.
Tiểu tử đó đã mê hoặc A Diệu từ khi nào?
“Tôn Nham.”
“Nô tài có mặt.”
“Hạ Thanh Tiêu có phải thường xuyên lui tới Thư quán Thanh Tùng không?”
“Nô tài có nghe qua việc này.”
“Vậy ngươi thay trẫm đến Thư quán Thanh Tùng xem xét một chút.”
A Diệu đã yêu Hạ Thanh Tiêu, Hạ Thanh Tiêu cự tuyệt hôn sự e rằng cũng là vì A Diệu.
Tình cảm của bọn họ thực sự bắt đầu từ lần đi về phương Nam ấy? Hay từ khi A Diệu vẫn còn là “Khấu Thanh Thanh”, hai người đã thầm thương trộm nhớ lẫn nhau?
Nếu như thế, có phải Hạ Thanh Tiêu đã nhận ra thân phận của A Diệu từ trước không?