Nhưng lúc này, nguy cơ đã gần kề. Nếu việc mất mặt của ông ta có thể cứu vãn được đôi chút cho gia tộc, thì mất cũng đành mất.
“Tiểu tôn và Tân Đãi chiếu xảy ra xung đột, cháu ta là Chương Ngọc Thần nhất thời bồng bột đã mạo phạm Tân Đãi chiếu. Mong Tân Đãi chiếu thứ lỗi.”
Tân Diệu nghe lời giải thích của Chương Thủ phụ, chỉ cảm thấy buồn cười.
Đây là muốn đổ chuyện ám sát hôm qua thành thù riêng giữa nàng và Chương Húc sao?
Phải thừa nhận, Chương Thủ phụ rất biết lựa chọn.
Nếu định tính sự việc là mâu thuẫn cá nhân giữa đám hậu bối, rồi có người cầu xin, thì dù Chương Ngọc Thần - kẻ trực tiếp lên kế hoạch ám sát có phải chịu tội chết, gia tộc Chương gia vẫn có khả năng được bảo toàn.
Thậm chí nếu may mắn, Chương Thủ phụ cũng có thể giữ được tính mạng.
Từ lúc biết được chân tướng chuyện mẫu thân Tân Hoàng hậu gặp chuyện không may, Tân Diệu đã hiểu thế lực tính kế mẫu thân không chỉ riêng Chương gia, mà còn có sự tham gia của nhiều đại tộc phương Nam cùng lợi ích chung. Chương Thủ phụ cố sống cố c.h.ế.t khẳng định đây là thù riêng, thì đồng minh của ông ta vì muốn báo đáp sẽ cố gắng cứu giúp.
Không phải vì những người này trọng tình nghĩa, mà bởi nếu Chương Thủ phụ không còn hy vọng, khai ra điều gì đó thì bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.
Tân Diệu sắc mặt bình thản nhìn Chương Thủ phụ, giọng nói lạnh lùng: “Chương Thủ phụ có lời gì thì nên nói với Hoàng thượng đi.”
Cảnh tượng bên ngoài cổng cung nhanh chóng được bẩm báo tới Hưng Nguyên Đế.
Hưng Nguyên Đế không chờ đến giờ buổi chầu sớm, vội vàng tới ngay.
Bách quan và công khanh theo thứ bậc xếp hàng, lần lượt vào triều, đồng loạt quỳ lạy tung hô vạn tuế.
Hưng Nguyên Đế nhẫn nại đến khi nghi lễ kết thúc, ánh mắt nhìn về phía Chương Thủ phụ đang quỳ gối với nhành gai trên lưng: “Chương khanh đây là có ý gì?”
Chương Thủ phụ quỳ phịch xuống, giọng khản đặc: “Thần có tội, xin bệ hạ trách phạt!”
Theo lẽ thường, vào lúc này Hưng Nguyên Đế sẽ hỏi Chương Thủ phụ đã xảy ra chuyện gì. Đây là điều tất cả mọi người, bao gồm cả Chương Thủ phụ, đều nghĩ như vậy.
Chương Thủ phụ đã chuẩn bị sẵn để sau khi Hưng Nguyên Đế hỏi, liền trình bày chuyện ám sát Tân Diệu hôm qua, tạo cho Hưng Nguyên Đế ấn tượng rằng đây chỉ là thù oán cá nhân giữa đám hậu bối. Ai cũng biết, ấn tượng ban đầu rất khó thay đổi.
Nhưng Tân Diệu lại xuất hiện trên triều, khiến Hưng Nguyên Đế không đi theo lối mòn thường lệ.
Hưng Nguyên Đế thấy mình đã hỏi Chương Thủ phụ, thì cũng nên hỏi luôn cô nữ nhi bất ngờ đến chầu này, để A Diệu không cảm thấy bị lạnh nhạt.
“Tân Đãi chiếu thượng triều vì việc gì?”
Tân Diệu quỳ xuống, trong ánh mắt Chương Thủ phụ đang thay đổi đột ngột, nàng nghẹn ngào thưa: “Hôm qua thần bị ám sát, suýt chút nữa không còn cơ hội gặp lại bệ hạ.”
Hưng Nguyên Đế bật dậy khỏi long ỷ: “Ám sát? Chuyện này là thế nào?”
Tân Diệu cúi mắt che giấu lệ quang: “Hôm qua tan triều, thần đến Thư quán Thanh Tùng, trên đường từ thư quán về nhà, một nam nhân cầm ô mực bất ngờ rút d.a.o găm đ.â.m thần. May mắn có một lão bá phía trước bị ngã, con gà trong tay ông ấy vỗ cánh bay về phía nam nhân nọ, mới giúp thần thoát thân...”
Dù Tân Diệu đang bình an trước mắt, Hưng Nguyên Đế vẫn nghe mà không khỏi căng thẳng: “Sau đó thì sao?”
“Thần trong lúc chạy thoát gặp được một đội Cẩm Y Vệ, bọn họ lập tức đuổi theo. Tối qua, thần nhận được tin báo từ người của Hạ đại nhân, nói rằng kẻ hành thích đã bị bắt giữ.” Tân Diệu nhìn về phía Chương Thủ phụ, “Kẻ hành thích đó trú tại nơi tộc nhân Chương Thủ phụ cư ngụ, hơn nữa còn có sáu người như hắn bị bắt từ căn nhà đó, người nào cũng thân thủ bất phàm!”
Lời này vừa dứt, triều đình lập tức dậy sóng.
Chương Thủ phụ giọng khàn khàn kêu lên:
“Bệ hạ, đều là thần thất trách không biết quản thúc người trong tộc. Vài ngày trước, tiểu tôn Chương Húc của thần có xung đột với Tân Đãi chiếu, tộc điệt Chương Ngọc Thần từ lâu coi tiểu tôn như con ruột, thấy hắn bị đánh đến thâm tím mặt mũi, lại bị đuổi học, nhất thời xúc động mới đi tìm Tân Đãi chiếu gây khó dễ.”
“Ngươi nói bậy!” Hưng Nguyên Đế quát lớn, chỉ vào Chương Thủ phụ mà mắng:
“Gây khó dễ liền phái sát thủ? Loại sát thủ này nhà các ngươi còn nuôi đến sáu tên? Ngươi tưởng trẫm là kẻ ngu sao? Hạ Thanh Tiêu đâu? Hạ Thanh Tiêu có ở đây không?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên:
“Vi thần, Bắc Trấn phủ sứ của Cẩm Y Vệ, Hạ Thanh Tiêu, bái kiến bệ hạ.”
“Trẫm muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”
“Tuân lệnh.” Hạ Thanh Tiêu bình thản đáp, giọng điệu như báo cáo công việc:
“Vi thần phụng lệnh bệ hạ điều tra vụ án Tân Đãi chiếu trên đường hồi kinh suýt bị ám sát. Vì kẻ tình nghi có thân phận không tầm thường, liên quan đến nhiều người, lo rằng Tân Đãi chiếu sẽ gặp nguy hiểm lần nữa, thần đã âm thầm phái người bảo vệ...”
Hưng Nguyên Đế không khỏi gật đầu.
Vẫn là Thanh Tiêu suy nghĩ chu toàn.
“Chiều qua có người giữa phố ám sát Tân Đãi chiếu, bị người của Cẩm Y Vệ mà thần bố trí bảo vệ Tân Đãi chiếu làm kinh động. Thần đích thân truy đuổi, mãi đến nơi ở của người trong tộc Chương Thủ phụ...” Hạ Thanh Tiêu ngừng lại, giọng hơi nâng cao, “Chỗ ở của kẻ hành thích có mật đạo, thông thẳng đến nhà dân bên cạnh. Hai nhà này tổng cộng bắt giữ được mười hai người, trong đó sáu người huấn luyện bài bản, sáu người còn lại là tộc nhân bình thường của Chương thị...”
Sắc mặt Hưng Nguyên Đế càng nghe càng trầm xuống.
“Qua đêm thẩm vấn, sáu người được huấn luyện kín miệng vô cùng, sáu người còn lại lần lượt khai báo.”
“Họ khai những gì?” Hưng Nguyên Đế lập tức hỏi.
Vốn dĩ Cẩm Y Vệ điều tra vụ án, có kết quả đều mật báo cho hoàng thượng, đây là lần đầu trình bày tại triều đình.
Văn võ bá quan bất giác nảy sinh cùng một suy nghĩ: Đây là chuyện họ có thể nghe sao?
“Theo lời khai, kẻ ám sát Tân Đãi chiếu hôm qua tên Tứ Điền. Những người như Tứ Điền bình thường luyện võ trong viện, hiếm khi ra ngoài, tộc nhân bình thường phụ trách việc ăn ở cho bọn chúng, đồng thời làm bình phong. Thần tập trung thẩm vấn Tứ Điền, hắn thừa nhận hành thích Tân Đãi chiếu là do Chương Ngọc Thần sai khiến, còn khai những nhiệm vụ hắn từng thực hiện theo lệnh Chương Ngọc Thần trong những năm qua.”
Hạ Thanh Tiêu dâng lời khai lên.
Hưng Nguyên Đế xem qua, lạnh lùng nhìn về phía Chương Thủ phụ:
“Chương Hữu Minh, ngươi còn gì để nói?”
“Thần tuổi già sức yếu, nhi tử mất sớm, sự vụ trong tộc phần lớn đều giao cho tộc điệt Chương Ngọc Thần xử lý. Những năm qua, chuyện trong tộc ngoài tộc vô cùng phức tạp, có lúc khó mà dùng lý lẽ để quản thúc, khiến Chương Ngọc Thần hành sự tùy tiện... Đây đều là do thần bất tài không quản nổi người trong tộc, thần đáng tội chết!”
“Tội chết?” Hưng Nguyên Đế nhếch môi cười, nhưng vì quá phẫn nộ mà vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng, “Chương Hữu Minh, thúc điệt các ngươi mưu toan nuôi dưỡng sát thủ, là có mục đích gì?”
“Bệ hạ minh giám, những người đó là gia đinh do Chương Ngọc Thần đào tạo để thuận tiện xử lý sự vụ, chỉ là hắn dần dần vượt quá giới hạn, cũng tại thần không ngờ hắn sẽ bốc đồng như vậy. Thần tự biết tội chết, chỉ cầu bệ hạ niệm tình thần đã phò tá ngài nhiều năm, nương tay với tộc nhân của thần...”
Văn võ bá quan nghe Chương Thủ phụ vừa khóc vừa cầu xin, những người xuất thân từ hàn môn thì không cảm thấy gì, nhưng những kẻ có nền tảng gia tộc sâu dày lại sinh ra cảm giác đồng cảm.
Đến địa vị và gia tộc như họ, luôn có những chuyện không thể phơi bày cần phải xử lý. Nếu nói thật ra, phủ nhà ai mà không có vài gia nhân được đào tạo chuyên để làm những việc này?
Nghĩ đến đây, có kẻ đã muốn đứng ra cầu tình cho Chương Thủ phụ. Nhưng chim đầu đàn luôn bị bắn, vẫn là chờ xem đã.
Hưng Nguyên Đế thì không hề đồng cảm, đối diện với lời cầu xin của Chương Thủ phụ càng không mảy may động lòng.
Bất luận lý do là gì, lão già này muốn g.i.ế.t nữ nhi ông, ông hẳn phải mất trí mới có thể mềm lòng.