Gần Hàn Lâm viện luôn có người của Hạ Thanh Tiêu bố trí, chẳng mấy chốc hành tung của Tân Diệu đã được truyền đến tai hắn.
“Đại nhân, Tân cô nương đã đến Thư quán Thanh Tùng.”
Giờ này mà đến Thư quán Thanh Tùng, hẳn là có chuyện mới, hai người vốn dĩ đã sớm có sự ăn ý trong những việc như thế này. Hạ Thanh Tiêu lập tức sắp xếp, lặng lẽ đến Thư quán Thanh Tùng.
Thư quán Thanh Tùng chưa mở cửa, Tân Diệu từ Đông viện bước vào, chờ Hạ Thanh Tiêu tại hoa sảnh phía trước.
Trước mặt nàng là một phần bánh ngọt và một túi hương nhỏ.
“Đông gia vẫn chưa dùng bữa sáng phải không?” Lưu Chu dâng trà nóng cùng một đĩa điểm tâm.
Trà tỏa hơi nóng nghi ngút, điểm tâm là bánh hoa quế mềm mại, thơm ngọt.
“Trà này là tiểu nhân tự tay pha, bánh hoa quế do Dương đại tẩu làm, Đông gia cứ yên tâm dùng.”
Từ khi theo vị Đông gia mới, cuộc sống càng thêm phần thú vị và kích thích, một tiểu chưởng quầy như hắn thật không biết mình lấy đâu ra phúc phận như vậy!
Tân Diệu uống một chén trà, ăn hai miếng bánh hoa quế, Hạ Thanh Tiêu liền đến.
“Hạ đại nhân đã dùng bữa sáng chưa?”
Hạ Thanh Tiêu vốn định khách khí nói đã dùng rồi, nhưng đối diện với ánh mắt nàng, một câu nói dối bỗng chốc nghẹn lại: “Chưa.”
Lưu Chu, người đang chuẩn bị lui ra, kín đáo liếc Hạ Thanh Tiêu một cái thật sâu.
Hạ đại nhân trước mặt một cô nương trẻ trung xinh đẹp lại quá mức thẳng thắn, chẳng lẽ không quan tâm đến hình tượng của mình trong mắt đối phương sao?
Hạ Thanh Tiêu bắt gặp ánh nhìn của Lưu Chu, rơi vào trầm mặc.
Hắn không phải không quan tâm, mà là… rất để tâm!
“Hạ đại nhân, ăn vài miếng bánh hoa quế lót bụng đi.”
Hạ Thanh Tiêu lặng lẽ ăn hai miếng bánh hoa quế, không nhiều không ít, sau đó liền nói vào việc chính: “Tân cô nương có phát hiện gì chăng?”
Tân Diệu đưa chiếc túi thơm cho hắn.
Chiếc túi thơm làm từ vải trơn, thêu một nhánh lan xanh nhã nhặn, hoàn toàn khác với túi thơm vuông vức, màu sẫm mà Hạ Thanh Tiêu thường dùng.
Đưa cho hắn sao?
Hạ Thanh Tiêu đưa tay đón lấy, chợt nghe Tân Diệu nói: “Hôm nay ta đến Hàn Lâm Viện, phát hiện hộp trà trong phòng làm việc bị động qua, bèn lấy ít lá trà bỏ vào túi thơm này. Hạ đại nhân bên đó có người nhận biết độc vật chứ?”
“Cả miếng bánh ngọt này nữa, cũng đem đi kiểm tra.” Tân Diệu đẩy đĩa bánh tới.
“Đây là…”
“Là Họa Đãi chiếu tặng ta. Dù ta cảm thấy Họa Đãi chiếu không có vấn đề, nhưng trong thời điểm đặc biệt như thế này, bất kỳ thứ gì ăn uống đến tay đều nên kiểm tra cho chắc.” Tân Diệu nói, thần sắc thản nhiên.
Nàng không nhằm vào Họa Đãi chiếu, chỉ là cẩn thận thì hơn, chẳng cần phải làm bộ làm tịch.
“Vậy đợi tin của ta.” Hạ Thanh Tiêu nhìn Tân Diệu, trong mắt ẩn chút áy náy: “Vài ngày tới e rằng phải làm phiền nàng nhiều rồi.”
Những ngày phải luôn cẩn trọng đề phòng, hắn đã từng trải qua, cảm giác quả thực không dễ chịu.
Hắn ở vị trí Bắc Trấn phủ sứ của Cẩm Y Vệ, vốn nên làm rõ sự thật, chứ không phải dựa vào việc để A Diệu lấy thân làm mồi.
“Không phiền.” Tân Diệu ánh mắt sáng rực như sao: “Đây chính là điều ta mong đợi từ lâu.”
Một mình vào kinh, từng bước từng bước cuối cùng cũng đi đến ngày hôm nay.
Tân Diệu quay về Hàn Lâm Viện, đến giờ ngọ rời đi ăn trưa, nhận được tin tức: lá trà trộn lẫn cỏ độc, bánh ngọt không có vấn đề.
Xem ra, đầu độc là thủ đoạn đối phương ưu tiên. Nếu nàng không để lộ sơ hở, bước tiếp theo hẳn sẽ là ám sát, mà đây mới là điều nàng chờ đợi.
Những ngày tiếp theo, Tân Diệu sáng sớm đến Hàn Lâm Viện, xong việc liền đến Thư quán Thanh Tùng, ở đó một thời gian rồi mới về chỗ ở, hành tung rất có quy củ.
Chương Ngọc Thần bên này chờ mãi không thấy Tân Diệu trúng độc, không muốn kéo dài thêm.
Hắn xưa nay luôn quyết đoán, năm đó hãm hại Tân Hoàng hậu cũng thế, năm ngoái phát hiện tung tích Tân Hoàng hậu, dẫn Cố Xương Bá ra tay cũng thế.
Nhị thúc của hắn có học thức, có tài năng, nhưng thường do dự, bỏ lỡ cơ hội.
“Đi đi, bất luận thành hay bại, đừng để rơi vào tay đối phương.”
Nam tử cúi đầu nhận lệnh, ôm quyền, không nói một lời lui ra ngoài.
Hôm đó, Tân Diệu rời Thư quán Thanh Tùng, bên ngoài trời bắt đầu lất phất mưa.
Lưu Chu đề nghị: “Đông gia, chi bằng ngồi xe ngựa về đi.”
Đông gia dường như rất thích đi bộ, chẳng lẽ không thấy mệt sao?
“Không cần, mưa không lớn. Ở Hàn Lâm Viện ngồi cả buổi sáng, đi bộ xem như thư giãn.”
“Đông gia, cầm theo ô đi.” Chu Hiểu Nguyệt đưa tới một chiếc ô tre.
“Đa tạ.” Tân Diệu nhận lấy, bung ô, bước ra ngoài.
Chiếc ô dầu làm bằng khung tre mở ra tựa một đóa hoa xanh trong mưa, che đi màn mưa lành lạnh, cũng che khuất tầm mắt người khác.
Đã chạng vạng, lại thêm mưa rơi, trên đường người qua lại thưa thớt, ai nấy đều vội vã.
Tân Diệu cầm cán ô, bước chậm rãi về chỗ ở.
Nàng có dự cảm, đối phương sẽ ra tay vào lúc này.
Trời tối, người ít, che ô khiến hành động và tầm nhìn đều ít nhiều bị cản trở. Nếu nàng là kẻ hành thích, nhất định sẽ chọn thời điểm này.
Đi qua một dãy cửa tiệm, xung quanh trở nên rộng rãi, một lão nhân đội mưa đi tới, tay xách giỏ tre lớn.
Cách lão nhân ba trượng phía sau còn một người, người này cầm ô đen, che thấp nên không nhìn rõ mặt mày, dáng dấp là một thanh niên.
Ánh mắt Tân Diệu dừng trên lão nhân đang tới gần.
Dưới ánh sáng lồng đèn treo trước mái hiên cửa tiệm, có thể nhìn rõ gương mặt lão nhân bình thường, thần thái mộc mạc, không có gì nổi bật.
Thế nhưng ánh mắt Tân Diệu lại lưu trên khuôn mặt lão vài nhịp trước khi thu lại.