Từ Cẩm Chi

Chương 322: Ta là Tân Diệu.



Mái tóc dài đen nhánh như thác đổ xuống, tôn lên gương mặt thanh tú càng thêm trắng ngần.

Thiếu nữ có đôi mắt đen như ngọc, bình tĩnh nhìn về phía trước.

Hưng Nguyên Đế đột nhiên đứng bật dậy, tay chỉ vào nàng:

"Ngươi! Đây là chuyện gì? Ngươi giả mạo Mộc nhi?"

Chiêu Dương Trưởng Công chúa ngẩn ngơ nhìn gương mặt kia, gương mặt giống Hưng Nguyên Đế như đúc, trong lòng như sóng gió cuồn cuộn.

Bà biết Khấu cô nương có vài phần giống mình, nhưng phải đến giờ phút này mới nhận ra, Khấu cô nương lại giống Hoàng huynh như vậy.

Không đúng, vì sao trước đây không có cảm giác mãnh liệt như thế?

Chiêu Dương Trưởng Công chúa không rời mắt khỏi Tân Diệu.

Vẫn là đôi mày và ánh mắt của Khấu cô nương, nhưng cô gái trước mắt lại mang đôi mày dài nghiêng bay, ánh mắt sắc bén, như một khối ngọc ôn nhuận bỗng nứt ra, lộ ra phong mang ẩn giấu bên trong.

Rõ ràng vẫn là ngũ quan ấy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như biến thành một người khác.

Nếu Chiêu Dương Trưởng Công chúa vẫn còn giữ được chút lý trí để phân tích, thì Hưng Nguyên Đế đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Ngài sải bước đến gần, ánh mắt gắt gao nhìn Tân Diệu:

"Ngươi vì sao giả mạo Tân Mộc?"

Đối mặt với chất vấn đầy cảm xúc mãnh liệt của bậc đế vương, Tân Diệu vẫn bình tĩnh:

"Thế gian không có Tân Mộc, ta tên là Tân Diệu."

"Nói bậy! Ngươi rõ ràng là Khấu cô nương!" Hưng Nguyên Đế giận dữ quát lớn.

Trong điện không một ai dám cất tiếng, chỉ có giọng nói bình thản của thiếu nữ vang lên:

"Tháng Năm năm ngoái, Khấu cô nương đã c.h.ế.t dưới chân núi Thiên Anh."

Cảm xúc mãnh liệt của Hưng Nguyên Đế bỗng chững lại:

"Ngươi nói ngươi không phải Khấu cô nương, cũng không phải Tân Mộc?"

Tân Diệu khẽ gật đầu:

"Sau khi mẫu thân gặp chuyện không may, ta một mình vào kinh, không may trượt chân ngã xuống sườn núi, được một đôi vợ chồng già cứu sống. Không lâu sau, Đoạn Nhị lão gia tìm đến, nói rằng ta là biểu cô nương của phủ Thiếu khanh, Khấu Thanh Thanh..."

Tân Diệu kể lại cho đến khi nàng nhận được thánh chỉ hôm nay:

"Khấu cô nương đã không còn, thánh chỉ tứ hôn nàng với Tú Vương điện hạ, vi thần chỉ có thể mang trả lại bệ hạ."

Hưng Nguyên Đế nghe xong, mắt trợn trừng, không thể tin nổi:

"Nực cười! Phủ Thiếu khanh chẳng lẽ không nhận ra biểu cô nương từng sống trong phủ suốt mấy năm?"

Tân Diệu cúi mắt:

"Sự thật chính là như vậy."



"Truyền Đoạn Thiếu khanh! Khoan đã, truyền cả Đoạn Thiếu khanh và Đoạn lão phu nhân vào cung!"

Đến lúc này, Hưng Nguyên Đế chẳng còn bận tâm gì khác, chỉ muốn làm rõ mọi chuyện.

Lão phu nhân nhận được chỉ triệu gọi, bối rối không hiểu gì, khẽ hỏi nhi tử:

"Vào cung tạ ân chẳng phải phải đợi chúng ta thỉnh chỉ trước sao?"

Tại sao trong cung lại cho người trực tiếp đến dẫn họ đi?

Đoạn Thiếu khanh cố gắng trấn an mẫu thân:

"Đến lúc đó sẽ rõ thôi."

Mẹ con họ vội vã vào cung, quỳ xuống hành lễ.

"Miễn lễ." Hưng Nguyên Đế nói, giọng mang theo vẻ sốt ruột.

Lão phu nhân được Đoạn Thiếu khanh đỡ đứng dậy, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Tân Diệu đứng cách đó không xa, mặt lộ vẻ kinh hãi.

"Lão phu nhân muốn nói gì sao?" Hưng Nguyên Đế hỏi.

Lão phu nhân ngẩn người, đối diện với câu hỏi của Hưng Nguyên Đế, không dám không trả lời:

"Thần phụ nhìn thấy ngoại tôn nữ ở đây, có chút kinh ngạc."

"Kinh ngạc chuyện gì?" Hưng Nguyên Đế lại hỏi.

Lão phu nhân do dự đáp:

"Ngoại tôn nữ thần phụ rõ ràng đang ở nhà, sao lại…?"

Sắc mặt Hưng Nguyên Đế trở nên khó lường:

"Lão phu nhân chắc chắn đây là ngoại tôn nữ của bà? Không nhìn nhầm chứ?"

"Thần phụ chỉ có một ngoại tôn nữ, dù mắt có mờ, cũng không thể nhận nhầm."

Hưng Nguyên Đế ánh mắt thâm trầm, nhìn về phía Đoạn Thiếu khanh: “Đoạn Thiếu khanh nghĩ thế nào?”

Về phương diện này, Đoạn Thiếu khanh và Tân Diệu sớm đã có ăn ý: “Vi thần cũng lấy làm lạ, vì sao ngoại tôn nữ lại ở trong cung.”

Hưng Nguyên Đế chăm chú nhìn Tân Diệu một cái, với lời nàng nói đã tin hơn phân nửa.

Không nhận ra ngoại tôn nữ ruột t.hịt của mình, chuyện hoang đường như vậy hóa ra lại là thật.

Khi đã tin lời Tân Diệu, cảm giác của Hưng Nguyên Đế đối với nàng liền trở nên khác biệt.

Đứa trẻ này rõ ràng giống như được khắc ra từ cùng một khuôn với ông!

“Các ngươi nhận nhầm người rồi.” Hưng Nguyên Đế đột nhiên bình tĩnh lại.

Dẫu từ con trai trở thành nữ nhi, không tránh khỏi chút thất vọng, nhưng nhìn gương mặt giống mình như vậy, cảm giác huyết thống nối liền kia càng mãnh liệt, điều mà ông chưa từng trải nghiệm từ những người con khác.



Đây chính là nữ nhi của ông và Hân Hân.

“Nhận nhầm người?” Lão phu nhân không dám phản bác lời hoàng đế, nhưng cũng khó mà chấp nhận, “Chuyện này... làm sao có thể?”

“Tân Diệu, ngươi nói đi.”

Tân Diệu ngắn gọn trình bày, đối diện vẻ giả vờ kinh ngạc của Đoạn Thiếu khanh và sự chấn động thật sự của lão phu nhân, thản nhiên nói: “Khấu cô nương đã sớm không còn nữa. Năm ngoái Đoạn nhị lão gia từ sơn thôn đưa về chính là ta, không phải Khấu Thanh Thanh.”

“Thanh Thanh, ngươi hồ đồ rồi sao?” Lão phu nhân vẫn không thể tin nổi.

Thấy Hưng Nguyên Đế sắc mặt trầm xuống, Đoạn Thiếu khanh vội vàng giải thích thay mẫu thân: “Thật sự là vì dáng vẻ giống nhau như đúc, khiến người khó lòng tin được.”

Khi đợi Đoạn Thiếu khanh mẫu tử vào cung, Hưng Nguyên Đế đã hỏi Tân Diệu không ít chuyện về Tân Đãi chiếu, đặc biệt là những lời Tân Đãi chiếu từng nói với ông. Nếu không phải chính nàng, làm sao có thể biết được những điều đó?

Mà Tân Diệu đều đáp lại trôi chảy, đủ để chứng minh nàng chính là Tân Đãi chiếu.

Hiện tại, Đoạn lão phu nhân vẫn cho rằng đây là ngoại tôn nữ của mình, chẳng lẽ muốn để nhi tử và nữ nhi của bà ta đều không bỏ lỡ cơ hội?

Hưng Nguyên Đế lạnh lùng hỏi: “Đoạn Thiếu khanh, khi Tân Đãi chiếu nam hạ, phủ của ngươi tình hình thế nào?”

Đoạn Thiếu khanh vội vàng quỳ xuống: “Hồi bẩm bệ hạ, khi ấy Thanh Thanh lặng lẽ rời đi, để lại thư nói muốn ra ngoài ngao du. Vi thần nghĩ một tiểu cô nương như nàng mà hành động bốc đồng thế này, nếu truyền ra ngoài sẽ không hay, liền không dám lên tiếng...”

Đoạn Thiếu khanh rất rõ, tuyệt đối không thể thừa nhận đã sớm biết ngoại tôn nữ là Tân Đãi chiếu, nếu không chính là tội khi quân, nhẹ thì mất đầu, nặng thì cả nhà bị tru diệt.

Mà trong tình huống Tân Diệu và Đoạn Thiếu khanh đều nói vậy, Hưng Nguyên Đế đương nhiên chỉ có thể tin tưởng.

Hưng Nguyên Đế ra hiệu cung nhân đưa mẹ con Đoạn Thiếu khanh vào thiên điện, rồi ánh mắt nhìn Tân Diệu càng thêm ôn hòa.

“Vừa rồi con nói, con tên Tân Diệu.”

“Vâng. Tân trong cần mẫn, Diệu trong quả bưởi.”

“Cái tên này hay lắm.” Hưng Nguyên Đế dù chưa thực sự tinh thông thi thư, nhưng cũng không thể giấu được nụ cười nơi khóe miệng.

Chiêu Dương Trưởng Công chúa cũng mỉm cười.

Bà vốn đã yêu mến Khấu cô nương, nay phát hiện tiểu cô nương mà bà yêu thích lại là nữ nhi của hoang tẩu, sao có thể không vui mừng?

Đặc biệt, Tân Mộc vốn chẳng giống ca ca, cũng chẳng giống chị dâu, còn khăng khăng rằng mình là dưỡng tử. Giờ nhìn Tân Diệu với dung mạo giống hệt hoàng huynh, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là nữ nhi của hoang huynh và hoàng tẩu.

“Nói vậy, phủ Thiếu khanh cũng coi như đã chăm sóc con một thời gian.” Hưng Nguyên Đế trầm ngâm.

Tân Diệu giọng điệu lãnh đạm: “Trước khi Khấu cô nương rơi xuống vực, có lẽ nàng cũng từng rất cảm kích phủ Thiếu khanh.”

Lời này không nghi ngờ gì nữa đã thể hiện rõ lập trường của nàng.

Hưng Nguyên Đế vốn định vì nữ nhi mà tỏ lòng với phủ Thiếu khanh, nghe nàng nói vậy, lập tức nhíu mày: “Trẫm cũng từng nghe vài lời đồn đại, không ngờ lại là thật. Phủ Thiếu khanh quả là quá quắt, không chừng Đoạn Văn Tùng sớm đã biết thân phận của con, cố ý khi quân.”

Tân Diệu vội nói: “Đoạn Thiếu khanh quả thực không hay biết. Chỉ là ta cảm thương cảnh ngộ của Khấu cô nương, bất bình thay nàng.”

Nếu nói thêm nữa, chuyện này từ thưởng phạt phủ Thiếu khanh sẽ thành ra tru di cửu tộc mất.

“A Diệu thấy xử lý phủ Thiếu khanh thế nào thì thích hợp?”

Một tiếng “A Diệu” của Hưng Nguyên Đế khiến sắc mặt Tân Diệu khẽ biến.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.