Tần Sở Ca hít thở khó khăn bám lấy tay của Tô Dạ Kiều, dễ dàng nhận ra mặt của y đang dần trở nên tái nhợt, ngay cả tầng phấn dày trên mặt cũng không thể che giấu nổi. “ Đi … Nhanh đi … ” Tần Sở Ca lập tức cúi đầu, kéo Tô Dạ Kiều chạy ra ngoài, ngay cả xe cùng giường cho trẻ sơ sinh mới mua cũng không để ý tới.
Tô Dạ Kiều kì quái bị kéo đi, linh tính của anh cũng nảy sinh một dự cảm kì quái ——- có lẽ kia chính là người Tần Sở Ca vẫn luôn không quên được, là cha của bảo bảo.
Hoa Khiếu vội vàng vứt bộ quần áo còn chưa trả tiền xuống, đuổi theo Tần Sở Ca đã chạy ra ngoài. Tần Sở Ca làm sao có thể chạy thoát khỏi Hoa Khiếu, huống chi còn kéo theo một Tô Dạ Kiều đang không muốn chạy trốn, “ Sở Ca, ngươi đừng chạy! Như vậy không tốt cho thân thể! ”
Tần Sở Ca vội dừng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, tóc giả cùng mũ thiếu chút nữa liền rơi xuống đất, “ Ta không muốn nhìn thấy gã … ”
Hoa Khiếu đã đuổi tới trước mặt y, “ Sở Ca! Đúng là ngươi sao? ” Gã bắt lấy cánh tay của Tần Sở Ca, liên tục thở hổn hển, giọng nói lại mang theo sự vui sướng điên cuồng.
Nhưng người bị gã bắt lấy tay lại gần như rơi lệ, Tần Sở Ca cố gắng nuốt lấy dòng lệ sắp rơi xuống, nỗ lực giữ cho thân thể không nghe theo sự sai khiến của ý muốn sà vào ***g ngực của Hoa Khiếu, chuyển sang Tô Dạ Kiều ở bên cạnh. “ Xin lỗi … Ta không biết tiên sinh … ” Y cố gắng nâng giọng mình lên cao, tỏ ý muốn Tô Dạ Kiều ôm lấy y, che giấu thân thể y.
Nhưng Hoa Khiếu không cho y cơ hội này. Tay gã nâng mặt Tần Sở Ca lên, dùng sức lau đi lớp phấn dư thừa trên mặt y, để lộ ra khuôn mặt vốn mang theo vết sẹo của Tần Sở Ca. “ Thực đúng là người … ” Sự vui sướng của Hoa Khiếu không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy Tần Sở Ca, “ Thực đúng là ngươi … ”
Tần Sở Ca cuối cùng không chống lại nổi sự truy cầu của bản năng, ôm chặt lại Hoa Khiếu, thậm chí nước mắt hạnh phúc cũng không ngừng rớt xuống.
Tô Dạ Kiều mím chặt môi, cánh tay xách túi đựng quần áo cũng siết lại thật chặt, quai xách của chiếc túi nhựa kia in lại trong lòng bàn tay anh một vết hằn thật sâu ——– một phút trước, cánh tay kia còn nắm lấy một cánh tay lạnh lẽo khác.
Một loại cảm xúc ấm áp chưa từng có lan rộng khắp bên trong thân thể Tần Sở Ca, tuy lý trí tự nói với thân thể lúc này y nên đứng bên cạnh Tô Dạ Kiều, chào hỏi lịch sự với Hoa Khiếu, rồi từ nay về sau giống như người lạ. Nhưng bảo bảo trong bụng lại không cho phép y chạy trốn, tựa như sự thu hút lẫn nhau của hai nam châm trái cực, bọn họ sít sao ôm lấy nhau cùng một chỗ.
“ Vị tiên sinh này … Chúng ta đổi địa điểm khác được không? Hiện giờ chúng ta đang ở giữa đường cái. ” Tô Dạ Kiều thấp giọng nói. Hành động của bọn họ đã thu hút rất nhiều người, nhất là nhân viên trong cửa hàng vừa nãy, thậm chí còn chạy ra cửa xem bọn họ “ diễn ”.
Quán cà phê.
Những lời kia hai ngày nay thuật lại vài lần rồi, Tô Dạ Kiều đã có thể nói rất rõ ràng, rất ngắn gọn hiện trạng của Tần Sở Ca. Dứt lời, Hoa Khiếu kinh hỉ nhìn sang Tần Sở Ca ở bên cạnh, “ Sở Ca … Đây là sự thật? Ngươi … Ngươi có … Con của chúng ta? ”
Hai tay Tần Sở Ca nâng cốc cà phê nóng rẫy, cắn cắn môi, “ Đúng … Nhưng nó là con của ta. ”
Y phải dùng toàn bộ sức lực để khống chế bản thân không nhào lên người Hoa Khiếu ôm hôn, cũng sẽ không mất mặt mà khóc không ngừng, vậy nên y chỉ thể cúi đầu nhìn bụng của mình, ánh mắt phức tạp.
Hoa Khiếu sửng sốt: “ Chẳng lẽ nó không phải là con của ta sao? A … Đúng rồi … Ta muốn giải thích rõ với ngươi việc ta kết hôn … Tất cả đều do mẹ ta sắp xếp … Từ trước tới giờ ta chưa từng có ý định kết hôn, nữ nhân kia mang thai cũng là do mẹ ta … Sau khi ta hôn mê lấy tinh tử của ta thụ tinh nhân tạo cho nữ nhân kia để đảm bảo ta kết hôn cùng cô ta … Nhưng hiện giờ ngươi vẫn còn sống, còn có con của ta, ta không tin ta sẽ bị bọn họ uy hiếp thêm lần nữa! ”
Tần Sở Ca đột nhiên ngẩng đầu, “ Vậy còn đứa trẻ kia thì sao? Đứa trẻ kia sẽ không có cha ư? Vì sao nó không thể có được một gia đình? Ngươi giờ đây cái gì cũng đều đã có rồi. Thực sự … Thực sự không cần phải có ta nữa … ” Tới cuối cùng y không nhịn được mà nghẹn ngào.
“ Nhưng con của chúng ta cũng cần phải có cha mà! ” Hoa Khiếu không hiểu, vừa nãy bọn họ chẳng phải là còn ôm chặt lấy nhau sao? Lẽ nào Tần Sở Ca còn chưa tha lỗi cho gã?
“ Cha của nó sẽ là Dạ Kiều. ” Tiếng nói của Tần Sở Ca hơi vội vàng, mỗi từ nặng tựa nghìn cân. Trời biết y đã khắc chế bản năng của thân thể như thế nào.
Tô Dạ Kiều vẫn luôn yên lặng uống cà phê run rẩy đặt tách cà phê xuống, lại cố che giấu cảm xúc của mình cho thêm một thìa đường lớn vào tách, khuấy mạnh.
“ Cái gì?! ” Tiếng nói của Hoa Khiếu lớn hơn, ánh mắt bất thiện nhìn sang Tô Dạ Kiều đang ngồi ở phía đối diện, “ Là anh ta? … Tại … Tại sao? Nếu chúng ta đã gặp lại nhau rồi, còn có gì mà không thể giải quyết đây? ”
“ Vợ của ngươi đã có thai rồi, ta không thể chia rẽ một gia đình. Ta sẽ không để những thống khổ ta phải chịu đựng tiếp tục tái diễn trên một sinh mệnh mới! Mặc dù ta yêu ngươi, điều này ta không hề phủ nhận, ta luôn muốn nói, nhưng từ trước đến giờ ta chưa từng nói. Ngươi chưa từng hứa hẹn với ta bất kì điều gì, vậy nên ngươi cũng không cần có bất kì cảm giác tội lỗi nào. ” Tần Sở Ca chỉ cảm thấy mắt ngày càng đau đớn chua xót, những lời luôn giấu trong lòng lại càng nói càng trôi chảy.
“ Ta vốn không yêu cô ta! Ta … ta … Tuy ta không dám chắc chắn ta thực sự yêu thương ngươi, nhưng ta nghĩ ta vẫn còn … ” Những vấn đề vẫn luôn quấy nhiễu Hoa Khiếu, giờ đến bên miệng, lại không có cách nào lưu loát nói ra. Gã luống cuống vò đầu mình, “ Ta nghĩ là ta rất thích ngươi, nhưng từ trước tới nay ta … Ta không có cách nào …”
“ Ta vốn dĩ … cũng không muốn gặp lại ngươi. ” Tần Sở Ca cố gắng nói ra câu này, đổi lại sự im lặng trong thoáng chốc của Hoa Khiếu, “ Ngươi cũng có cuộc sống của ngươi … Ta cũng có cuộc sống của ta, ta hiện tại sống rất tốt, Tô Dạ Kiều rất chăm sóc ta, ta cũng … ta và ngươi cách nhau quá xa, mẹ của ngươi nói đúng, loại người như ta … Loại người như ta chính là loại người bẩn thỉu … Đã giả bộ lâu như vậy rồi, ta cũng không muốn bản thân tiếp tục giả vờ vui vẻ. Lúc ở bên ngươi và Để Luật Dương, cuộc sống của ta thực vô cùng mệt mỏi. Tuy rằng … Tuy rằng … ” Y cũng không thể phủ nhận, nếu không có tình yêu, đứa con này sao lại có được.
Hoa Khiếu nhất mực im lặng, hai tay nắm chặt thành quyền, kiềm chế bản thân mình.
Ba người nhất thời đều không nói gì.
“ Nếu ta và nữ nhân kia ly hôn? Ngươi sẽ quay về chứ? Đứa trẻ kia còn chưa tới vài tháng, giờ phá đi vẫn còn có thể… ” Hoa Khiếu thấp giọng nói.
Ba.
Tần Sở Ca cho Hoa Khiếu một cái tát thật mạnh, đánh rớt chiếc kính của Hoa Khiếu xuống, sau đó trên mặt gã dần xuất hiện một dấu tay hồng sẫm.
“ Nếu như vậy, ta vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ngươi! ” Tần Sở Ca vừa phải khắc chế sự tức giận của bản thân, vừa thầm mong cơn xúc động quá độ sẽ không gây ảnh hưởng tới bảo bảo ở trong bụng.Kéo Tô Dạ Kiều dậy, lấy một trăm tệ từ trong túi ra vứt lên trên mặt bàn, “ Phiền ngài trả tiền, tạm biệt. ” Nói xong không quay đầu lại kéo tay Tô Dạ Kiều rời khỏi quán cà phê.
Hoa Khiếu ngơ ngác ngồi đó, dường như gã không hề cảm nhận được cái tát đau đớn bỏng rát trên mặt. Gã chỉ ngồi ở đó, tựa như hiểu rõ hết thảy, lại tựa như ngơ ngác ngồi đó mà thôi.