Tứ Bề Thọ Địch

Chương 34



Tay Để Luật Dương không ngừng run rẩy nắm chặt lấy bánh lái, cuối cùng chỉ có thể dừng xe bên lề đường ổn định lại tâm tình của bản thân. Chỉ cần thêm một chút nữa thôi, hắn có thể có được một đứa trẻ giống hệt Phàm Ức rồi …

Đứa trẻ … rất giống với Phàm Ức …

Trong đầu Để Luật Dương hỗn độn như tơ vò, tựa như hắn đã bắt được một điểm rõ ràng, lại tựa như cái hắn cũng không rõ.

Hắn đột nhiên lơ đãng nhớ lại khi hắn còn bé trộm nghe bọn hạ nhân nói chuyện phiếm, nghe nói chàng rể đồng họ Hứa ở rể Hứa gia dây dưa không rõ với một nam nhân …

Người đàn ông ở rể kia chính là cha ruột của Hứa Phàm Ức.

Khuôn mặt của Hứa Phàm Ức cùng Tần Sở Ca giống nhau đến kinh người.

Khuôn mặt của Hứa Phàm Ức và cha ruột của y hệt như từ một khuôn đúc ra.

Mà Hứa phụ lại dây dưa không rõ với một nam nhân.

Thể chất dị thường của Tần Sở Ca.

………….

Để Luật Dương gọi điện thoại cho thư kí của mình, “ Điều tra người đương nhiệm hiện tại của Hứa gia cho ta, quan trong nhất là điều tra tên của nam nhân từng có quan hệ với ông ta! ”

Kết quả có thể tra ra khiến tay của Để Luật Dương đang nắm chặt lấy di động không tự chủ được mà run rẩy. Sau khi cúp máy, Để Luật Dương thở sâu một hơi, cố gắng bình ổn kích động trong tâm trí.

Hắn tuyệt đối sẽ không để cho Hoa Khiếu biết được việc này, hắn muốn Hoa Khiếu giờ đây, sẽ thua vô cùng thê thảm!

——————————

Tô Dạ Kiều vội vàng ôm lấy thân hình bủn rủn sau khi kích tình qua đi của Tần Sở Ca, cánh tay dịu dàng xoa quanh thắt lưng của Tần Sở Ca, chỗ cơ thịt mềm nhũn. Tần Sở Ca tựa như sợ lạnh, lui vào trong ***g ngực Tô Dạ Kiều, hai tay cũng ôm lấy cổ của Tô Dạ Kiều, chẳng qua giữa hai người vẫn còn một khoảng cách không nhỏ —— nơi đó có một tiểu sinh mệnh đang lẳng lặng ngủ.

Tô Dạ Kiều cố gắng không đè vào cái bụng nhô lên của Tần Sở Ca, vậy nên tạo ra một khoảng không gian lớn giúp cho Tần Sở Ca khi nằm xuống không gặp khó khăn.

“ Chân … hơi chuột rút … đùi bên trái … ” Tần Sở Ca nhíu máy, mắt đang nhắm, mơ hồ nói. Tô Dạ Kiều liền vội vàng thu cánh tay đặt trên eo y lại, chui vào trong chăn, xoa bóp đùi trái cho Tần Sở Ca, sau đó thuần thục vuốt ve, cơ thịt đang thả lỏng thư giãn kia rõ ràng có hơi cứng lên, “ Thoải mái hơn nhiều không? ”

Sau khi xoa nhẹ ba bốn phút, mày của Tần Sở Ca cuối cùng cũng từ từ thả lỏng, “ Tốt hơn nhiều rồi … Cám ơn ngươi Dạ Kiều, chúng ta ngủ đi … ” Tần Sở Ca lộ ra vẻ mặt thoải mái, cọ cọ trong lòng Tô Dạ Kiều.

Tô Dạ Kiều nâng thân tắt chiếc đèn nhỏ mờ mờ ở đầu giường đi, kéo chăn lên, bọc kín hai người lại. Tần Sở Ca không nhắc lại việc của nam nhân xa lạ kia, mà rất nhiệt tình làm tình với anh. Nghĩ tới hôm nay y bị chấn động tình cảm quá lớn, có thể không tốt cho bảo bảo, Tô Dạ Kiều đương nhiên cũng không cự tuyệt Tần Sở Ca cầu ái.

Nói anh hoàn toàn không để ý tới quá khứ của Tần Sở Ca thì tuyệt đối là gạt người, nhưng Tô Dạ Kiều lại không quá buồn bã, cũng không quá ghen tị. Thứ anh muốn chính là hiện tại cùng tương lai, việc quá khứ cũng đã qua rồi, cho dù những người đó đều tìm tới, anh tin tưởng với tình cảm hiện tại của anh và Tần Sở Ca, anh sẽ không dễ dàng bị vứt bỏ.

Anh chưa từng cho Sở Ca biết, bản thân đã từng giãy dụa tỉnh lại từ trong ác mộng.Trong mộng anh nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tần Sở Ca, điều anh có thể làm chỉ là dùng cái ôm của bản thân cố gắng sưởi ấm cho y.

Anh tin tưởng, anh sẽ mang đến ấm áp cùng hạnh phúc cho Tần Sở Ca, không có ác mộng cùng bất kham.

Vậy nên, bọn họ sẽ cùng một chỗ …

Nhất định là như vậy.

Tô Dạ Kiều tự cổ vũ cho bản thân, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mỉm, ôm lấy Tần Sở Ca đã ngủ say vào trong lòng, tiến vào mộng đẹp.

——————————-

Hoa Khiếu vùi mình vào trong cái chăn thật dày, dùng cái gối che lên trên mặt, lấy chăn che lấp toàn thân.

Hỗn loạn bên ngoài không can hệ tới gã.

Những điều gã trải qua dường như không phải là cuộc đời của bản thân, nhiều ngày như vậy trôi qua mà tựa như trống rỗng, giống như cái xác không hồn.

Gã không đau khổ, gã không bi thống, gã chỉ cảm thấy, không hề có ý nghĩa mà thôi.

Người hầu đang cốc cốc cốc gõ cửa —— Nhà của gã từ khi nào mà xuất hiện người hầu? Đương nhiên là do đại tiểu thư kia mang tới.

“ Tiên sinh! Tiên sinh! Phu nhân nôn thật kịch liệt, xin người hãy tới xem thử! ” Lão thái thái kia vẫn luôn ở ngoài cửa không ngừng hô gọi.

“ Tiên sinh! Đó là vợ của ngài đó! Hiện tại người đang mang thai con của ngài, nôn nghén như vậy thì quá mãnh liệt, ngài cũng không muốn đi xem thử sao? ” Tiếng gọi giống như ma âm quán nhĩ không ngừng vang lên ở cửa.

Bên dưới cái gối, Hoa Khiếu lạnh lùng cười, Vợ? Con?

Kì thật đó không phải là của gã, đó là của mẹ gã đi …..

“ Phu nhân nôn đến mức một chút cơm cũng ăn không nổi nữa, ngửi thấy mùi vị của đồ dầu mỡ thì khó chịu, chỉ có thể uống một chút nước rau cải, điều hiện tại người cần nhất chính là sự quan tâm của ngài đó tiên sinh! ” Triệu chứng như thế này … tại sao lại thấy quen thuộc nhỉ?

Hoa Khiếu xốc chăn gối lên, mặc áo ngủ đi về phía cửa, mở cửa, lão thái thái kia đang đứng ở bên ngoài, khuôn mặt nôn nóng đang hô gọi, nhìn thấy gã đi ra, tựa như nhìn thấy cứu tinh, trong mắt lại mang theo chút chán ghét: “ Tiên sinh, ngài nhanh chóng đi xem thử đi, phu nhân sắp không chịu nổi rồi … ”

“ Cô ta còn chưa chết, có cái gì mà không được. ” Hoa Khiếu hừ lạnh một tiếng vòng qua lão thái thái này, đi tới phòng ngủ của Chu Nhu Đình, chưa tới gần đã nghe thấy tiếng nôn khan cùng với thanh âm lo lắng của một đám người hầu.

Gã đột nhiên nhớ ra thanh âm cùng với triệu chứng này giống với ai rồi.

Bộ dáng giống với Tần Sở Ca trước khi rời đi.

Tâm tựa như bị thứ gì đó nhè nhẹ, nhè nhẹ đâm vào, sau đó không ngừng đau đớn.

“ Tìm bác sĩ cho cô ta, sau này nếu không có việc gì quan trọng thì đừng loạn kêu ta, nhà của ta không nuôi những kẻ nhàn rỗi không có giáo dưỡng. ” Lời nói gần như cay nghiệt, Hoa Khiếu nói với lão thái thái ở phía sau.

Căn nhà này hiện tại vẫn là của Hoa Khiếu gã, người khác nếu muốn vung tay múa chân, thì còn hơi sớm đó.

Lão thái thái hiểu được sự uy hiếp ẩn chứa bên trong, không cam lòng cúi thấp đầu, vâng dạ một tiếng, sau đó căm tức nhìn Hoa Khiếu, sau đó nhanh chóng chạy lại phòng ngủ của tiểu thư nhà bà, an ủi người phụ nữ kia.

Hoa Khiếu lạnh lùng nghe thanh âm của chúng nhân, chầm chậm quay trở lại phòng của mình.

Mẫu thân nói với gã, Tần Sở Ca đã không còn nữa, bảo gã đừng tiếp tục phí công tìm kiếm nữa, cũng đừng tưởng nhớ nam nhân kia. Nếu không tự biết điều chỉnh lại, thì ngay cả công ty cũng khỏi phải tới nữa.

Từ mưu tính ban đầu gặp gỡ, tới tình cảm không khống chế được sau cùng, vài tháng ngắn ngủi, nhân sinh của gã đã xoay chuyển thật nhiều. Gã thậm chí còn không thể nhớ nổi cuộc sống quá khứ của gã đã trôi qua như thế nào.

Hiện tại gã chỉ thấy hỗn loạn cùng trống trải, tâm bất tri bất giác đã thất lạc, ngây ngây ngô ngô mà kết hôn, rồi lại mơ mơ hồ hồ mà có thêm một đứa con không được chờ mong.

Sở Ca …

Hoa Khiếu nằm trở lại trên giường, vuốt ve nửa chiếc gối còn lại, tựa như còn có một người khác cũng đang nằm ở đó, cười nói vui vẻ với gã, nhiệt tình ôm ấp cùng triền miên. Sẽ vào thời điểm gã về nhà nói câu: “ Ngươi đã về rồi? ”, sẽ vào thời điểm ăn cơm gắp thức ăn cho gã, sẽ cùng gã xem tivi, nằm trên đùi gã làm nũng.

Nhưng mà hiện tại tất cả đều không còn nữa rồi.

*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.