Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 82



Ba ngày sau, Tiêu Vị Tân một lần nữa suất quân khai chiến với phản quân ở Sài Châu, có điều thế cục lần này lại có chút bất đồng so với lúc trước.

Đầu tiên là bên trong phản quân rõ ràng không hề đoàn kết, về mặt sĩ khí đã thua kém rất nhiều. Tiếp theo, trước trận chiến, một bộ phận tướng sĩ cũng không chịu phối hợp với chỉ huy của quân sư, chiến trường loạn như thể đội ngũ này là do một đám người lâm thời hợp lại, liên tiếp để xảy ra sai lầm tặng không đầu người cho phe địch.

Điểm mấu chốt chính là, Lưu Thiết Trụ là thủ lĩnh của phản quân, nhưng cư nhiên lại phản bội ngay tại thời khắc mấu chốt này, dẫn theo mấy ngàn thủ hạ của mình quy phục Tiêu Vị Tân, hoàn toàn không hề thương lượng qua với quân sư, gần như đánh cho tướng sĩ của quân sư trở tay không kịp.

Có điều, mặc dù như vậy nhưng trận đánh này cũng không thể gọi là nhẹ nhàng, dù gì bên phía địch cũng áp chế về nhân số và thực lực, phe bọn họ muốn lấy một địch hai cũng không phải việc dễ dàng, cho dù thủ lĩnh là Lưu Thiết Trụ đã làm phản, nhưng uy vọng của quân sư vẫn còn, đại đa số binh lính đều là do hắn mang đến, tính phục tùng cực cao.

Tiêu Vị Tĩnh trước đó còn bị nhốt trong lồng sắt ở đại doanh của quân địch, thừa dịp trận đánh đang diễn ra không có ai rảnh rỗi để canh chừng hắn mà trà trộn vào doanh trướng của quân sư, tìm thấy rất nhiều chứng cứ cấu kết với Tây Nhung, còn Ảnh Thất thì thuận tay một phen đốt sạch kho lương của phản quân. Sau khi làm xong hết những việc này, hai người mới nghênh ngang rời đi từ cửa sau của địch doanh, nhìn ngọn lửa hừng hực cháy ở trước mắt mà cảm thấy thống khoái trong lòng.

Chiến sự vẫn luôn diễn ra liên tục đến ngày thứ năm mới cơ bản xem như gần đi đến hồi kết, Tiêu Vị Tân vốn định bắt sống vị quân sư đầu sỏ gây tội kia, nhưng không ngờ hắn vậy mà lại còn ba phần cốt khí, mắt thấy đại cục đã định, liền quyết đoán rút kiếm tự sát. Mà sau khi hắn chết, đám tướng sĩ còn lại cũng không khác gì kéo dài hơi tàn, giống như đàn kiến mất đi thủ lĩnh len lỏi khắp nơi, rất dễ dàng đã bị Tiêu Vị Tân trấn áp.

Thời điểm kiểm kê tàn cục, phó tướng tiến đến báo cáo, phản quân đầu hàng có bốn vạn người, mà nhân thủ còn lại của chúng ta cũng chỉ có không tới ba vạn.

Khi rời khỏi thành dẫn theo năm vạn người, nhưng lúc trở về lại còn không đến ba vạn, đủ để thấy rõ trận đánh này gian nan đến mức nào, dù vậy bọn họ cũng xem như đã thắng.

Tiêu Vị Tân tuy rằng có chút tiếc nuối khi không thể bắt sống được quân sư, nhưng sau khi đọc được thư tín do Tiêu Vị Tĩnh mang về lại cười lạnh nói: “Khó trách Hạ Mậu An dám lợi dụng chuyện phản quân lần này mà ra tay, hóa ra là vì đã sớm thương lượng xong xuôi với Tây Nhung Vương.”

“Dã tâm của lão quả thực là không thể che giấu được.”

“Đáng tiếc việc này vẫn chưa thể chứng minh được điều gì.” Tiêu Vị Tĩnh thở dài, “Nếu như quân sư họ Trần kia còn sống thì tốt rồi, nhưng hắn vừa chết, chỗ thư tín này liền không thể móc nối đến chỗ của Hạ Mậu An, lão già xảo quyệt kia tùy thời đều có thể thoát thân.”

“Vốn dĩ cũng không có khả năng sẽ vặn ngã được lão chỉ trong một lần.” Tiêu Vị Tân đưa trả chỗ thư tín kia lại cho Tiêu Vị Tĩnh, “Ngươi giữ lại mấy thứ này, mang về đưa cho Tiêu Vị Thâm xem, hắn đã động sát tâm đối với cữu cữu của mình, về sau nên làm thế nào, trong lòng hắn cũng sẽ minh bạch.”

Tiêu Vị Tĩnh gật đầu, tiếp nhận thư tín mà Tiêu Vị Tân đưa qua. Mới vừa đánh xong một trận lớn, Tiêu Vị Tân để cho đại quân nghỉ ngơi tại chỗ hai ngày, tính toán đợi sau khi sắp xếp xong mọi việc liền lên đường hồi kinh.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp truyền tin tức đại thắng trở về thì đã nhận được tin dữ từ kinh thành.

Du Thư thấy sắc mặt của Tiêu Vị Tân từ sau khi đọc xong tin tức được chim bói cá gửi đến vẫn luôn tối tăm, trong lòng cũng cảm thấy có chút bất an, vội hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiêu Vị Tân lạnh giọng nói: “Tiêu Vị Thâm…… chết không đáng tiếc!”

Du Thư thấy y bạo nộ như thế, vội cầm tờ giấy kia lên nhìn xem, là chữ viết của Ảnh Thủ đại nhân, chỉ vài chữ ngắn ngủn đã khiến người ta phải kinh tâm động phách.

Hóa ra vài ngày trước vị tân Hãn Vương mới vừa thượng vị của Tây Nhung không biết vì sao lại bắt đầu xuất binh hướng về biên cảnh, dẫn theo mười vạn binh mã giết chết lão tướng thủ thành Lê Châu, sau đó treo đầu của ông ở ngoài thành, kế đó lại liên tiếp chiếm giữ được hai tòa thành biên cảnh, hô hào muốn hoàng đế Trung Nguyên xuất binh, bằng không tất cả dân chúng trong năm tòa thành biên cảnh còn lại đều sẽ bị giết không chừa một người.

Tấu chương báo tin khẩn liên tiếp dâng vào trong cung, Tiêu Vị Thâm mới đầu cũng có chút bị chọc giận, nghĩ muốn ôm giữ mấy tòa thành biên cảnh còn lại. Nhưng Hạ thừa tướng lại nhảy ra khuyên hắn đừng nên xúc động, Tây Nhung chẳng qua chỉ muốn vài tòa thành biên cảnh mà thôi, hiện giờ trong nước liên tục xảy ra thiên tai dân chúng lầm than, mà bọn họ lại vừa tước đi quân quyền của Dương lão tướng quân, khó khăn lắm mới thu hồi được binh quyền, không thể lại buông tay.

Lúc này nhất định không thể triệu hồi Dương gia tới, bằng không về sau lại càng không dễ xử lý, hơn nữa phản quân Hồ Châu còn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, triều đình không có đủ binh mã trong tay, lấy cái gì để đánh với Tây Nhung?

Từng lý do đường hoàng được bày ra, vốn là một kẻ yếu đuối ham sống sợ chết, Tiêu Vị Thâm lập tức tắt tâm tư, không hề đề cập gì đến việc muốn phái binh xuất chinh nữa, tương đương với việc cam chịu chắp tay nhường lại năm tòa thành biên cảnh còn lại, để mấy vị võ tướng không có cơ hội để phản kháng, hắn còn cố ý bãi miễn không cần lâm triều, liên tiếp mấy ngày không chịu đi thượng triều, cũng không gặp bất kỳ kẻ nào.

Dương lão tướng quân suốt đêm dẫn theo Dương Thất Huyền tiến cung cầu gặp thánh giá, nhưng lại bị tàn khốc cự tuyệt, vì muốn biểu hiện quyết tâm tất chiến của mình, phụ tử Dương gia đã cùng quỳ gối ngoài cung thỉnh cầu xuất binh, không khéo mấy ngày nay lại đổ xuống nhiều trận mưa lớn, phụ tử Dương gia quỳ gối trong mưa chật vật bất kham, lão tướng quân suýt nữa còn dập đầu đến chết ở trước cửa cung.

Nhưng quỳ suốt ba ngày ba đêm, cửa tẩm cung của Tiêu Vị Thâm cũng chưa từng mở ra một lần, nói rõ là không định thay đổi chủ ý.

Cuối cùng Dương lão tướng quân tuổi già sức yếu thể lực không chống đỡ nổi nên đã ngất xỉu trên mặt đất, chỉ có một tiểu cung nữ đã lén lút căng dù đặt bên cạnh.

Sáng sớm ngày thứ tư, Dương Thất Huyền vẫn luôn trầm mặc quỳ trên mặt đất liền một mình cõng phụ thân rời cung, không hề nói một lời.

Biết bao nhiều người đều phải thổn thức, Dương gia trung liệt vũ dũng đến cỡ nào, Hoàng thượng lại thật sự nhẫn tâm đến tận cùng.

Du Thư không ngờ đoạn cốt truyện này thế nhưng lại sống sờ sờ mà xảy ra sớm hơn hai năm, khiến cho hắn cũng không kịp trở tay, không khỏi cảm thấy có chút hoảng hốt, “Năm thành biên cảnh còn có mấy vạn bá tánh, chẳng lẽ đều……”

Tiêu Vị Tân bình tĩnh lại, xoay người nói với Tiêu Vị Tĩnh đã bắt đầu đứng chửi đổng: “Chúng ta tức khắc hồi kinh, càng nhanh càng tốt, trước khi tên ngu xuẩn Tiêu Vị Thâm kia kịp đưa ra quyết định cuối cùng!”

“Được.” Tiêu Vị Tĩnh gật đầu, “Ta đây liền đi kiểm kê một chút, buổi chiều chúng ta liền lập tức xuất phát.”

Chờ đến khi Tiêu Vị Tĩnh đã rời đi, Du Thư do dự trong chốc lát, vẫn quyết định nói ra: “Có thể chờ một chút hay không? Chúng ta vẫn còn chút chuyện chưa xử lý.”

Tiêu Vị Tân biết hắn đang nói đến chuyện gì, tuy rằng việc trước mắt vô cùng cấp bách, nhưng chuyện biển hoa anh túc kia nếu không xử lý ngay, sớm hay muộn cũng sẽ biến thành họa lớn, y trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Cũng được, ta cùng đi với ngươi.”

Buổi chiều, thời điểm đại quân bắt đầu lên đường hồi kinh, Tiêu Vị Tân vốn định để Tiêu Vị Tĩnh dẫn quân trở về trước, để bản thân và Du Thư một mình xử lý việc này, mất một chút thời gian sẽ đuổi kịp, nhưng Tiêu Vị Tĩnh lại nhất định không đồng ý, vì thế Tiêu Vị Tân chỉ có thể để phó tướng dẫn binh về trước.

Ba người bọn họ dẫn theo gần mấy trăm người dựa theo trí nhớ của Du Thư mà đi đến chỗ biển hoa kia, bởi vì đường núi khó đi, bọn họ không thể mang theo quá nhiều người, Tiêu Vị Tân xuống ngựa tự mình đi theo phía sau Du Thư xuống núi, Tiêu Vị Tĩnh theo sát sau đó.

Khi đã tận mắt nhìn thấy biển hoa anh túc rộng lớn kia, Tiêu Vị Tân và Tiêu Vị Tĩnh đều giật mình chinh lăng tại chỗ, Du Thư nhắc nhở bọn họ bịt kỹ mũi miệng, các binh lính đều dùng vải bố cột thành khẩu trang ngăn chặn hương khí nồng đậm.

“Đốt làm sao?” Tiêu Vị Tĩnh nhìn về phía Du Thư, “Đốt cháy thứ này có hữu dụng không?”

Trước đó Du Thư đã bảo mọi người mang theo một số lượng phấn vôi lớn, Tiêu Vị Tân sai thủ hạ lập tức bắt đầu hành động, nhiều người nên việc xử lý cũng tương đối nhanh, mắt thấy từng gốc hoa đỏ như máu kia dần dần ngã xuống, tựa như được gỡ bỏ gánh nặng to lớn trong lòng, Du Thư thở phào một hơi thật mạnh.

Đúng lúc này, không biết từ đâu đột nhiên có rất nhiều tráng hán cầm đao xông ra, nháy mắt đã bao vây bọn họ, thần sắc của Du Thư đại biến, lập tức che chắn trước người Tiêu Vị Tân, những kẻ này đều ăn mặc phục sức của dị tộc, vừa nhìn liền biết là không phải người Trung Nguyên.

Du Thư rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận đám hoa anh túc này là từ đâu ra, chả trách thứ không thể tìm thấy ở Trung Nguyên lại xuất hiện ở nơi này, quả nhiên là do người Tây Nhung giở trò quỷ.

“Đi mau!” Du Thư hô lên với Tiêu Vị Tân.

Tiêu Vị Tân không hề nghe theo hắn mà rút trường kiếm bên hông ra. Bọn họ chỉ dẫn theo có vài trăm người, nhưng nhân số của đám người Tây Nhung này lại cực kỳ đông đảo, bọn họ chỉ có thể vừa đánh vừa lui ra ngoài, dọc theo đường đi tử thương không ít.

Du Thư nhìn số lượng binh lính càng ngày càng vơi dần, mà binh của Tây Nhung lại nhiều gấp mấy lần phe mình, trong lòng hiểu rõ lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều, hắn trăm triệu cũng không thể dự đoán được việc này cư nhiên lại có bàn tay của người Tây Nhung nhúng vào, trong nguyên tác không hề nhắc đến đoạn cốt truyện này.

Áo choàng của Tiêu Vị Tân dính đầy máu tươi, mà Tiêu Vị Tĩnh giơ kiếm chém giết ở cách đó không xa cũng đã mỏi mệt đến độ sắp không thể đứng vững, ai có thể ngờ được ở địa vực của Trung Nguyên lại ẩn nấp nhiều binh lính Tây Nhung như vậy, một chút nhân thủ này của bọn họ căn bản là không đủ.

Du Thư gần như đang lấy một chọi mười, trên người đã sớm xuất hiện không biết bao nhiêu miệng vết thương, nhưng hắn cũng không cảm nhận được đau đớn, chỉ nghĩ phải làm thế nào để giúp Tiêu Vị Tân thoát thân.

Thừa dịp các hộ vệ vẫn còn có thể chống cự được một ít thời gian, Du Thư một phen kéo tay Tiêu Vị Tân qua, sốt ruột nói: “Ngươi mau đi trước đi, nơi này quá nguy hiểm!”

“Ta không đi.” Tiêu Vị Tân lạnh giọng trả lời, “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi lại.”

Du Thư lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta sẽ không có việc gì, ngươi yên tâm.”

Tiêu Vị Tân căn bản là không tin, đám người phe địch thế tới rào rạt, rõ ràng chính là đã có chuẩn bị từ trước, oán hận nói: “Xem ra trong quân quả nhiên có nội gián, bằng không tung tích của chúng ta cũng sẽ không thể bị phát hiện dễ dàng như vậy, những kẻ này đã sớm mai phục ở đây.”

Du Thư lại nghĩ tới tiểu binh có chút không thích hợp kia, cũng biết lúc này nói gì cũng đã muộn, chỉ có thể thúc giục y: “Hiện giờ nghĩ đến những chuyện này cũng vô dụng, ngươi nghe ta, mau đi nhanh đi!”

“Người của chúng ta còn có thể chống đỡ được trong chốc lát, nếu ngươi không thừa cơ hội này thì sẽ không kịp nữa!”

“Vậy ngươi phải đi cùng ta.” Tiêu Vị Tân kéo tay hắn.

Du Thư lắc đầu cự tuyệt: “Ta chưa thể đi được, bọn họ không thể ngăn cản quá lâu, ta ở lại cũng có thể tranh thủ chút thời gian cho ngươi.”

“Ngươi đi mau, ta sẽ lập tức đuổi theo tìm ngươi.”

Tiêu Vị Tân vẫn không đồng ý, y biết Tiểu Thư đây là đang nói hươu nói vượn, cho dù hắn có năng lực đến đâu đi nữa cũng không có khả năng một mình đánh thắng nhiều người như vậy.

Thấy y vẫn không chịu phối hợp, Du Thư đột nhiên bắt lấy cánh tay của y, biểu tình âm trầm mà nói: “Tiêu Vị Tân, ngươi nghe.”

Đây là lần đầu tiên hắn gọi cả tên lẫn họ của y, Tiêu Vị Tân nhất thời liền ngây ngẩn cả người.

“Từ trước đến nay ta đều nghe theo lời ngươi, nhưng lần này, ta muốn ngươi hãy nghe ta.” Du Thư thấp giọng nói, “Ngươi là nhân vật chính của quyển sách này, nhất định có thể sống sót trở về, cho nên ngươi không cần lo lắng.”

“Chờ đến khi ngươi trở về, nếu…… ta không trở lại, ngươi nhớ đến phòng của ta nhìn một cái. Dưới gầm giường của ta có một cái rương sắt, chính là cái mà ngươi đã thấy qua.”

“Nơi đó có bí mật của ta.”

“Ngươi đọc xong thì hãy lập tức thiêu hủy.”

Nói tới đây, Du Thư liền quyết tâm đẩy y ra ngoài: “Ta nỗ lực nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào ngươi để thăng chức tăng lương, ngươi phải sống cho ta!”

Tiêu Vị Tân bị hắn bất ngờ đẩy đi không kịp phòng ngừa, thiếu chút nữa đã va phải Tiêu Vị Tĩnh.

Du Thư không hề quay đầu lại liếc nhìn y một cái, hắn xách theo kiếm của mình mà nghĩa vô phản cố lao vào trong đám người, hệt như một con sư tử hung mãnh đại sát tứ phương, vừa chém giết vừa dụ đám người Tây Nhung rời khỏi chỗ này.

Hắn dùng hết toàn lực mà hấp dẫn hỏa lực của bọn người kia, tính toán muốn đồng quy vu tận với bọn chúng.

Trên người Du Thư đầy máu, nhưng tâm lý cũng không khổ sở, hắn đã sớm biết một ngày nào đó mình thực sự sẽ chết.

Trước kia là vì vị Vương gia kia, lúc này là vì người hắn thích.

Một nam nhân nếu có cơ hội chết trận vì người mình thích, vừa nghe quả thực khốc tễ.    

Tiêu Vị Tân phát hiện ra ý đồ của hắn, sắc mặt hoảng sợ với tay về phía bên này, nhưng địch nhân vây quanh y căn bản không cho y cơ hội, cánh tay y liền bị chém trúng.

Lúc này, sự xuất hiện của Na Tô Đồ đối với mọi người quả thực chính là cứu tinh giáng thế.

Nhưng Du Thư đã không còn kịp nữa rồi, hắn vặn gãy cổ một người cuối cùng, lôi kéo mấy tên còn lại cùng ngã xuống vực sâu vạn trượng.

Nhân mã của Na Tô Đồ rất nhanh chóng tiến tới ứng cứu, Tiêu Vị Tân lại căn bản không rảnh bận tâm chính mình, y liều mạng muốn giữ chặt vạt áo của Du Thư, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh đang dần rơi xuống.

Dòng nước đục Hoàng Hà vĩnh viễn chảy xiết, bất kể thứ gì rơi vào lòng sông đều sẽ không còn một chút tung tích.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.