Kể từ lúc Đinh Trình Hâm rời phủ, mây đen đã kéo đến che lắp cả bầu trời trong xanh. Nhân thế sau hàng trăm năm lại lần nữa chìm vào trong nỗi lo sợ thấu trời, càng kinh hãi hơn khi lần lượt có những đứa trẻ bị bắt đi mất.
“Bẩm tướng quân, thần đã tăng cường lính tuần vào canh khuya, nhưng đến nay vẫn liên tục có trẻ nhỏ bị hồ ly bắt đi, đã là đứa trẻ thứ bảy rồi!”
“Vẫn còn một đứa trẻ nữa sẽ bị bắt, quỷ hồ cần tám đứa trẻ để bày trận, vậy nên tối nay ta sẽ đi cùng các ngươi!” Lão Vô ngồi bên cạnh chậm rãi lên tiếng.
Thấy lão nói thế, Mã Gia Kỳ có chút lo lắng, nhưng biết rằng bản thân cũng không thể khuyên được lão, bèn nói, “Vậy ta đi với lão”
Lời Mã Gia Kỳ vừa dứt, lão Vô đã lập tức lên tiếng ngăn cản, “Nếu chúng ta đều rời đi hết, vậy những người ở trong phủ liệu phải làm thế nào? Trong phủ còn có tiểu hoàng tử, đứa trẻ ấy cũng có thể là con mồi của Tử hồ, tướng quân hãy ở lại trong phủ để bảo vệ các vị hoàng tử”
Mã Gia Kỳ suy nghĩ trong giây lát bèn gật đầu, y lật sổ sách trong tay, lại nhìn lão mà nói, “Phía thành đông còn hai hộ có trẻ nhỏ, hai gian nhà cũng nằm cạnh nhau, đêm nay lão bảo họ sang ở cùng nhau rồi ở lại đó canh giữ là được, ta sẽ ở lại trong phủ bảo vệ tiểu hoàng tử”
Lão Vô nhanh chóng rời đi ngay sau khi Mã Gia Kỳ dứt lời, lão ngồi trong cỗ xe, thi thoảng lại vén màn nhìn ra ngoài phố.
Bầu trời vẫn mang một màu u ám chẳng rõ ngày đêm, chỉ biết đám mây kia mỗi lúc một dày đặt hơn, trong không khí cũng pha lẫn mùi tử khí.
Ngựa dừng chân ở trước một ngôi nhà bằng đất cũ kỹ, lão đưa mắt nhìn quanh, nhà nào cũng đóng chặt cửa nẻo, đường xá heo hắt chỉ còn lại tiếng gió vang vọng.
Binh lính nhanh chóng vây thành từng hàng, không lâu sau tướng sĩ đã hộ tống ba người của nhà bên cạnh cùng bước vào trong, trên tay nữ nhân mới bước vào còn ôm theo một đứa trẻ mới sinh được vài ngày.
Đứa trẻ vừa được ôm ra khỏi cửa đã khóc ré lên, bởi xung quanh nó có một luồng khí đen đặc vây lấy, mà mẫu thân nó dường như chẳng thấy được chuyện này, chỉ biết nếu cứ tiếp tục thì tai hoạ sẽ ập đến. Hai mắt nàng ta ngấn lệ, tay vẫn ôm chặt lấy hài nhi mà dỗ dành, chỉ mong sao cho đứa nhỏ mau chóng im lặng.
Cảnh tượng này đều lọt hết vào mắt của lão Vô, lão vội vàng bước đến đẩy họ vào trong nhà, rồi lại lấy ra một tấm bùa vàng mà thi pháp.
Chỉ thấy lá bùa bay lơ lửng trong không trung thoắt cái đã cháy thành tro bụi, bụi vàng kim lấp lánh bay ra khắp nơi, hình thành một kết giới vô hình bảo vệ lấy căn nhà nhỏ bé.
Đứa trẻ lúc này mới từ từ thiếp đi, gương mặt nhỏ bé và cơ thể còn đỏ hỏn nằm gọn trong lòng của thân mẫu mà say giấc. Nữ nhân ôm chặt hài tử vào lòng, vừa vui mừng vừa lo sợ, chẳng biết phải làm gì để tạ ơn lão.
Lão Vô bước đến, nhét vào tay mỗi người một lá bùa, nhỏ giọng mà nói, “Mọi người giữ kỹ bùa này không được để bẩn đấy!”
Bốn người ôm hai đứa trẻ ngồi sát vào nhau mà gật đầu liên tục, hai tay cầm chặt lá bùa, thi thoảng lại nhìn xem nó có bẩn hay bị lem mất không.
Cứ như thế, mãi cho đến giữa canh ba, mọi thứ xung quanh căn nhà cũng bắt đầu chìm vào khoảng không yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Hai gia đình vẫn ngồi đó, chỉ là lúc này họ đã rất mệt rồi, nam nhân gật gù nửa tỉnh nửa mê, hai nữ nhân nọ dường như đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, dù vậy nhưng tay vẫn còn ôm chặt lấy hài tử của mình.
Lão Vô ngồi đó, trầm ngâm nhìn ra ngoài ánh đuốc bập bùng trước hiên nhà, thi thoảng lại nhìn về phía hai gia đình nọ.
Chẳng ai biết lão đang nghĩ gì, chỉ biết đêm dài lắm mộng, Tử hồ vẫn còn đang rình rập ngoài kia không biết sẽ đến vào lúc nào.
Bỗng từ ngoài có một tên binh lính chạy vào, hắn hớt hãi chỉ tay ra phía bên ngoài, nơi có luồng sáng trắng toả ra từ vết nứt của kết giới mà nói, “Lão Vô!…Ta thấy kết giới mà lão tạo ra lúc ban chiều bị nứt rồi, có phải là do hồ yêu làm hay không?! Lão mau mau ra đó xem đi!”
Lão Vô nghe thế liền lập tức đứng dậy bước vội ra cửa, nhưng bước được ba bước lão lại quay người thi triển pháp thuật đánh thẳng vào người của tên lính vừa chạy vào.
Tên đó bị đánh bật ra, văng vào vách nhà rồi rơi tự do xuống đất. Đòn đánh như trời giáng nhanh chóng đánh thức những người đang ngủ và cả sự cảnh giác của binh lính ngoài cửa, họ lập tức cảnh giác mà vây lấy tên nọ.
“Lão…Vô…lão làm gì thế…" Một tay hắn ôm lấy ngực, thều thào lên tiếng.
Lão Vô nghe xong lại bật cười, dù mọi người ở đó đều biết lão Vô đã tạo ra một kết giới vây lấy căn nhà, nhưng suy cho cùng họ cũng đều là người trần mắt thịt, không tài nào có thể thấy được những thứ do bùa chú tạo thành.
Hơn nữa khi hắn chạy vào cũng chẳng hề phát ra tiếng động, lão Vô nhìn khắp một lượt mới phát hiện trên bàn tay hắn vẫn có vết máu nhớp nháp còn đọng lại.
Lão Vô vốn không chắc chắn vì trên người hắn không hề có quỷ khí nên đành dùng đạo bùa đánh ma để xem sao, nếu thật là người, vậy đạo bùa cũng sẽ như một cơn gió mà bay lướt ngang hắn. Nào ngờ vừa đánh đã trúng, lão càng thêm phần chắc rằng tên này không phải là con người.
“Đừng giả vờ nữa Tử hồ, ngươi lại nghĩ rằng có thể dễ dàng qua mặt lão già này đến vậy sao?” Lão Vô vừa dứt lời lại tiếp tục ném xuống một đạo bùa khác, lá bùa vừa chạm vào da thịt tên đó đã bốc lên một làn khói đen đặc, mà thân ảnh trước mắt cũng từ từ tan thành mây khói trong tiếng gào thét của Tử hồ.