Vân bước vào nhà. Mùi thức ăn ngạt ngào chui vào mũi. Và tất nhiên là cùng với mùi rượu.
Hôm nay ông bu lại rỗi hơi đi mua đồ ăn về sao? Chắc hẳn là hôm nay ăn đậm lắm.
- Hôm nay tao ăn đậm lắm.
Quả nhiên.
- Daddy đánh bạc thắng à?
- Không. Nay show diễn của tao đông nghẹt khách. Ông chủ bo cho tao 5 hào.
- Và con đoán nhé, Daddy đánh bạc hết bố nó 3 hào?
- Ủa sao mày biết?
- Vì đống food với wine này là vừa hết 2 hào luôn.
- Ờ đúng rồi đó.
- Đúng cái f*ck á! Cha học cách tiết kiệm cho con nhờ! 5 hào là có thể sống được cả tháng đó! Mà cha tiêu hết trong 1 ngày! Ít ra, nếu là con, đem 3 hào đi đầu tư chứng khoán, ít ra còn có thể kiếm lời…
- Mày thì biết chó gì! Rồi sẽ có ngày tao thắng bạc đem về cho mày tiền triệu luôn!
- Đến lúc cha thắng được tiền triệu thì đã bỏ vào đó tiền tỉ rồi!
- Ít ra thì đến lúc đó tao vẫn có tiền triệu mà tiêu! Hứ! - Ông ta xì môi.
- Hứ! - Vân cũng xì môi. Cô ngồi xuống bốc một miếng thịt quay lên ăn.
- Nè nè! To mồm như vậy mà cũng ngồi ăn được hả? Mày muốn tiết kiệm lắm cơ mà?
- Yên nào! Miếng thịt này tẩm ướp sao quen vậy nhỉ?
- Quen cái gì? Tao lên tận phố Công chức mua về cho mày đó. Con với chả cái!
- Hứ! - Vân lại xì môi.
- Hứ! - Ông bố cũng xì môi, tu một ngụm rượu.
Hai bố con cứ vừa ăn vừa hoạnh họe nhau. Điều duy nhất họ cùng nghĩ trong đầu, là làm sao để tìm ra báu vật.
- Bọn Vulture (Kền kền) đã đánh hơi được chỗ này rồi. - Ông ta chợt nói.
- Sao cha biết? - Vân vẫn đang nhồm nhoàm gặm miếng thịt gà.
- Tình cờ thấy một con đậu trên nóc nhà.
- Chúng nó có nhận ra Daddy không?
- Không. Mày nghĩ tao là ai chứ? Nhưng vẫn nên cẩn thận hơn.
- Chúng nó không dám manh động ở Học viện đâu. Đây vẫn là Đại Nam mà.
- Không chỉ bọn đó đâu. Những Guild khác cũng mò đến đây rồi. Đợt tranh Tỳ Bà Cầm, đều là các thế lực lớn ra mặt nên bọn đó không dám ho he. Nhưng lần này thì khác. Hỗn loạn hơn xưa rất nhiều. Chẳng ai biết hươi chết về tay ai.
- Tỳ Bà Cầm? Hồi 3 năm trước ấy hả? Bảo sao hồi đó Daddy bảo chị Takaki tới Đại Nam. Cũng là để thu thập thông tin cho cha chứ gì? Khôn phết nhờ?
- Chuyện! Tao là cha mày mà lị! Thế thu thập thông tin thế nào rồi?
- Con nghĩ phần nhiều là ở Hải Dương.
- Vậy hở? Còn tao thì lại nghĩ khác.
- Vậy cha nghĩ nó ở đâu?
- Hà hà hà, không nói.
- Đồ xấu tính. Bảo sao Mama đuổi cha ra khỏi nhà.
- Mày bớt làm tổn thương cha mày đi được không hở Vân? - Lão lại mếu máo.
- Đừng hòng! - Vân bĩu môi.Người ta vẫn nói, ranh giới giữa “thám hiểm” và “tội phạm” là vô cùng mong manh. Các Hội Thám Hiểm nổi tiếng hiện nay, với số lượng thành viên đông đảo, thì những hoạt động của bọn họ cũng gây khá nhiều tranh cãi và lên án.
Mặc cho dư luận, các Hội Thám Hiểm không hề đặt ra bất kì tôn chỉ nào để hạn chế những hành động của Hội viên. Sự tồn tại của họ luôn nằm đâu đó giữa “hợp pháp” và “phi pháp”. Vì nhiều lý do, tại nhiều quốc gia, các Hội Thám Hiểm không được cấp phép hay công nhận, nhưng cũng không bị cấm.
Việc này dẫn tới những cách nhìn nhận khác nhau với một Nhà Thám Hiểm. Người ta có thể coi họ như lũ trộm mộ, phá khóa, phá hoại thiên nhiên, hủy hoại di sản, hoặc chỉ là những kẻ thích khám phá và giải đáp các bí ẩn cổ xưa. Nhiều người yêu thích những câu chuyện thám hiểm, nhiều người lại lên án chúng.
Vulture là một Hội như vậy. Chúng tập hợp một số lượng đông đảo đủ mọi loại người, từ những kẻ thích khai phá thiên nhiên, cho tới những tên trộm lành nghề, từ những kẻ săn trộm xuyên quốc gia, cho tới những chuyên gia khám phá bí mật.
Những chức danh Thám Hiểm chủ yếu được gọi bằng ngôn ngữ Cận Tây, và người ta vốn đã quen gọi như vậy.
Runner, là gọi chung những kẻ Thám Hiểm.
Hunter. Những kẻ đi săn.
Ranger. Những kẻ thám hiểm.
Raider. Những kẻ khai quật.
Shadow. Một cách gọi hoa mỹ đối với những tên trộm.
Ngoài ra, bởi vì tính chất của nghề Thám Hiểm, một Nhà Thám Hiểm có thể thực hiện nhiều loại công việc khác nhau tùy vào tình huống, họ có thể vừa là Hunter, Ranger, Raider, vừa là Shadow. Những người thông thạo cả 4 kĩ năng trên được gọi là Shadow Runner.
Shadow Runner là một danh hiệu vô cùng cao quý trong giới Thám Hiểm, mỗi một Runner đều nhận được trọng vọng rất cao và luôn được ưu tiên tham gia những chuyến thám hiểm lớn.
Trên thế giới, các địa điểm Thám Hiểm đều được chia chung thành các cấp bậc từ D tới S. Thậm chí là S+. Tại Viễn Đông tồn tại một cách chia ít phổ biến hơn, ví dụ như Hạ Cấp, Trung Cấp, Thượng Cấp, Cao Cấp, Thần Cấp… Sau này, để cho thống nhất và ngắn gọn, mọi người dần đổi sang cách gọi từ D tới S. Tương ứng với đó, là bằng cấp của các Thám Hiểm Gia.
Địa điểm khai quật cấp D, thì cần Raider cấp D.
Địa điểm săn Hung thú cấp S, thì cần Hunter cấp S.
Kẻ có cấp bậc thấp hơn muốn đi ké cũng được, nhưng chết ráng chịu.
Các Shadow Runner luôn được mặc định là cấp S+, thậm chí còn cao hơn như vậy nữa. Dù sao, mỗi Runner đều là một Huyền thoại.Plea là một Hunting Ranger cấp A. Có nghĩa là hắn vừa là một Hunter vừa là một Ranger. Cấp độ A của hắn đã là thành tích rất đáng được trọng vọng trong Guild.
Đây không phải là lần đầu Plea tới Viễn Đông, nhưng lại là lần đầu tiên hắn tới Đại Nam.
Đối với hắn, Đại Nam thật là kì lạ.
Nó không cổ kính hẳn như Bắc Hà, cũng không hiện đại hẳn như Phú Sơn. Nó cứ nằm đâu đó giữa hai khái niệm trên, một bề mặt hiện đại và hào nhoáng được xây dựng trên cái nền cổ kính rêu phong.
Đối với một Runner, mảnh đất này vừa là một địa điểm lý thú để khám phá, vừa vô cùng bất tiện để tìm kiếm kho báu.
Chẳng ai biết thứ kho báu ấy sẽ nằm ở đâu? Trong một tòa nhà hiện đại với đủ mọi loại cạm bẫy công nghệ, hay dưới một lăng mộ với những câu đố cổ xưa? Thậm chí là cả 2 thứ đó kết hợp lại.
Tỳ Bà Cầm năm đó là một ví dụ điển hình. Che đậy bởi một Ấn Chú cổ đại trong một tòa kiến trúc hiện đại.
Dù sao thì Plea cũng không vội. Hắn được cấp cho khá nhiều Hội viên. Việc của bọn hắn là tiền đồn khảo sát. Dù cho bảo vật có xuất hiện ngay trước mũi, bọn họ cũng không cần hành động ngay.
Vì Vulture là lũ kền kền. Chúng chỉ ăn hôi, chứ không mở màn.
Một thủ hạ của hắn nhảy lên mái nhà, đứng sau lưng hắn.
- Lần này Holy Knights cũng tới.
Tên thủ hạ nói.
- Phát hiện bao nhiêu tên?
- 12 tên. Đều trú ngụ trong khách sạn hạng sang. Cũng không thèm giấu giếm luôn.
- Bọn đó vẫn ngạo mạn như vậy.
- Nghe cái tên là đã đủ ngạo mạn rồi.
Plea không phủ nhận. Đã là Hội Thám Hiểm, chủ yếu phải hành sự lén lút, lại đặt cái tên Holy Knights, kị sĩ thần thánh, đã đủ khoa trương.
Nhnưg bọn chúng có đủ sức mạnh để khoa trương như vậy. Vương giả trong đám lén lút. Người ta gọi chúng như vậy.
- Ám Hành Hội của Viễn Đông cũng có mặt.
- Nezumi của Fusan cũng có vẻ hứng thú.
…
Sau đó là một loạt những tổ chức nhỏ hơn, và càng nhiều hơn nữa là những kẻ độc lai độc vãng.
- Lonely Boy có tới chứ?
- Lonely Boy? Ha ha. Chỉ trừ khi nào hắn ta lấy sạch đống bảo vật ấy đi, chúng ta mới nhận ra là hắn có tới! Mà em không nghĩ là một Shadow Runner sẽ để tâm tới vụ lần này. Chưa đủ hấp dẫn bọn họ.
- Ai biết được, Shadow Runner vốn là một lũ không thể dùng logic thông thường để phán đoán.
- Brother Plea!
Chợt một tên thủ hạ khác xuất hiện.
- Vừa phát hiện, Red Witch cũng ở đây…
- Red Witch? Vậy đi cùng với nó, chẳng phải là…
- Black Cock? Hắc Kê?!
Plea lại quay sang nói với tên vừa rồi.
- Tao đã nói rồi, Shadow Runner là lũ không thể dùng logic mà lý giải được.
=======================
Sang một quyển mới, phải làm cho độc giả thấy được đây là quyển mới, chứ không phải là quyển cũ.
Quyển 1 chủ yếu nói về chuyện trên Viễn Đông, nên toàn sử dụng Hán Việt, nghe như chuyện Tiên hiệp Tàu. Nhưng đây là truyện Việt, không phải tiên hiệp Tàu.
Lúc nói tới Vrahta, lại là ngôn ngữ gần với Sanskrit. Lúc nói về các dân tộc thiểu số, lại là tiếng Môn Khmer hoặc tiếng Nam Á khác.
Nói tới Phú Sơn, thì là tiếng Nhật.
Quyển 2 lại nói tới Cận Tây, nên dùng tiếng Anh.
Chúng ta là người Việt, chúng ta học mọi thứ tiếng chúng ta có thể học:/.