- Đống đồ hậu cần sân khấu. Hai thằng đàn ông lên bê giúp chị mày cái!
Hai thằng đàn ông, là chỉ Vương Thành Văn với Nguyễn Thanh Phong. Văn liếc qua nhìn cánh tay khẳng khiu của Nguyễn Thanh Phong, chẳng biết anh bạn này có khỏe hơn chị Nguyệt hay không nữa kìa.
- Phòng chị trên tầng 4 mà? Anh Phong lên có được không vậy?
- Bọn nữ sinh Cẩm Giang còn ở chung phòng với nó được, ngại gì chứ? Đám con gái trường mình lại chả thích quá đi! Đi nào!
Cầm Dạ Nguyệt vẫn quen sai bảo người khác như vậy, chả cần quan tâm người ta có nguyện ý hay không. Cũng may Nguyễn Thanh Phong là kẻ vô tư, ai bảo gì thì làm nấy. Hắn vui vẻ đi theo lên khu kí túc của Kình Ngư.
- Anh Phong nè.
- Sao?
- Vì sao lúc này thầy giáo mời anh làm việc, anh lại chối?
- Làm việc thì có gì tốt?
- Sao lại không tốt chứ? Làm việc thì sẽ có tiền. Có tiền thì sẽ mua được biệt thự. Sẽ được ăn sủi gìn thỏa thích.
Nguyễn Thanh Phong lắc đầu.
- Không phải là anh không thích, chỉ là tự dưng cảm thấy không muốn.
- Tự dưng như vậy?
- Ờ. Cảm thấy ông ta không đáng tin, vậy thôi.
- Em thấy thầy Châu rất tốt mà?
- Chẳng biết nữa.
Vừa đi vừa nói chuyện, rốt cuộc đã lên tới tầng 4.
Đây là lần đầu tiên Văn vào phòng Cầm Dạ Nguyệt. Ở chung phòng với chị ta, có 3 chị khác, Thu Mai và Linh. Nhưng cô bé đi đâu mấy ngày nay, Văn cũng chẳng gặp.
Đống đồ hậu cần để lộn xộn tại chỗ vốn là giường của Linh. Văn cau mày:
- Chị bảo người ta mang đồ lên chất hết trên này, rồi giờ lại mang xuống đó sao?
Cầm Dạ Nguyệt nhún vai:
- Biết làm sao được? Chị thì ở trên phòng, phải bảo người ta vác lên để chị kiểm kê chứ? Ai dè bê lên xong nó chạy mẹ mất tiêu!
Văn chả buồn quan tâm xem “nó” mà chị ta nhắc tới là ai. Cầm Dạ Nguyệt chưa bao giờ thiếu kẻ phục tùng. Nó đi tới sắp xếp đống dụng cụ. Chợt từ trong đống lộn xộn ấy, nó nhìn thấy một thứ gì màu tím biếc phát sáng mờ mờ. Nó cúi xuống nhặt lên.
Là một viên đá.
Thoang thoảng còn có một mùi hương.
Nó đưa lên ngửi.
- Chị Nguyệt!
- Sao?
- Thứ này của chị à?
- Không phải. Sao thế?
- Nếu mùi nước hoa này không phải của chị, lẽ nào là… của Linh?
- Có lẽ vậy. Ồ! Đây là Tử Liên Thạch mà?
- Tử Liên Thạch?
- Là hòn đá được dùng trong mấy nghi lễ cúng trừ tà đó. Ôm nó đi ngủ cũng sẽ không bị ác mộng.
- Chết tiệt!
Đột nhiên Văn hét lên một tiếng chửi thề, điều mà nó hầu như không bao giờ làm, sau đó nó vọt ra khỏi phòng, dáo dác nhìn xung quanh, nắm tay không ngừng bóp chặt lấy viên Tử Liên Thạch.
- Sao thế?
Cầm Dạ Nguyệt cũng hốt hoảng lao theo.
- Là Linh! Bạn ấy từng nói với em, bạn ấy luôn gặp bị ám ảnh bởi những hồn ma trong giấc ngủ! Bạn ấy còn coi quyển sách cúng trừ tà là quan trọng nhất. Viên Tử Linh Thạch chắc chắn là vật bất ly thân của bạn ấy! Với tính cách của bạn ấy, không thể nào có chuyện bạn ấy bỏ quên nó ở đây được!
- Vậy là sao?
- Có chuyện không ổn! Thúy Mai! Chị Thúy Mai đâu rồi?
- Nói mới nhớ, mấy ngày nay cũng không thấy con bé.
- Cụ thể là mấy ngày?! - Lần này Văn hỏi như quát.
- Ba… ba ngày! - Cầm Dạ Nguyệt như bị lây luôn cái không khí khẩn trương này, không kịp để ý tới thái độ của thằng Văn.
Ba ngày, chính là lúc nó không còn thấy Linh đâu nữa. Người gần với cô bạn nhất, chính là Thúy Mai. Giờ cả hai đều biến mất… Nó cần tìm thêm dữ liệu.
Văn tức tốc quay lại, chạy tới chỗ giường của Linh. Nó sục sạo mọi thứ có thể, nhưng không tìm thấy gì. Đồ đạc của cô bạn không còn. Ai đã lấy chúng đi? Ai đã nói với nó về việc Linh đi vắng nhỉ? Là Đinh Kiến Châu.
Dù ít hay nhiều, cũng phải liên quan tới ông ta! Chẳng ai tự nhiên đi liên hệ Trần Phương Linh với Đinh Kiến Châu cả, nên ông ta cũng không cần phải nhắc nó về chuyện Linh đi vắng. Làm vậy chỉ tạo nên sự nghi ngờ không cần thiết. Có thể ông ta không phải là thủ phạm. Nhưng mục đích của ông ta là gì?
Đầu óc nó rối bời. Nó cần đảm bảo Linh không bị làm sao. Nó thật sự rất giỏi kiềm chế, nhưng nó không nghĩ nó sẽ kiềm chế được cơn giận dữ của mình nếu cô bạn xảy ra chuyện. Nó biết rằng nó không nên thiên vị bất cứ ai, và không nên để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng tới phán đoán của mình. Nó cũng chẳng biết nữa, nó muốn suy nghĩ, mà trong đầu nó chỉ hiện lên hình ảnh về Linh. Cái sự bao đồng đến khó chịu, giọng nói kì lạ, tính cách tiểu thư, những buổi học nhóm, chiều mưa đám tang cô Vân, và rất nhiều thứ khác.
Nó mới 11 tuổi, nó chả biết thứ cảm xúc này là gì. Vừa tức giận, vừa lo âu, vừa cảm thấy bản thân bất lực. Không có chứng cứ, nó chợt nhận ra nó không thể làm được bất cứ điều gì. Hỏi Đinh Kiến Châu ư? Ông ta có thể đơn giản gạt nó đi bằng một lời nói dối, hoặc chính ông ta cũng không biết. Nó không thể lỗ mãng như lần trước được. Nó cần nắm được tình hình.
Nó quay sang lục lọi giường của Thu Mai. Làm ơn! Hãy cho tôi một thứ gì đó! Bất cứ một thứ gì!
Dưới gối, không có!
Chăn, không có!
Đống sách vở bỏ lại trên giường, không có!
Nó không tìm thấy bất cứ thứ gì khả dĩ. Nó điên cuồng lật giở từng trang sách một. Nó đọc từng dòng chữ, để tìm kiếm sự bất thường.
Chỉ tới khi, nó tìm thấy một tờ giấy nhàu nát được ép trong một trang sách.
“Thu Mai à, anh cũng mến em từ khá lâu rồi, tối mai mình gặp nhau ở khu thay đồ chỗ sân bóng rổ được không?”
Bức thư được gửi từ 4 ngày trước.
- Nét chữ này, là của ai?! - Văn lại gần như hét lên. Tất cả mọi người trong phòng đều xúm vào nhìn.
- Chữ khá xấu. - Nguyễn Thanh Phong nhận xét.
- Chữ như vậy, không phải là một kẻ học Văn. Không quen viết lách nhiều. - Văn cố gắng phân tích - Cũng không phải là người Bắc Hà. Không phải là của Vũ Hải Hùng chứ?!
Vừa đưa ra câu hỏi, nó lại tự lắc đầu. Dù Vũ Hải Hùng có hẹn hò với Thu Mai, thì bức thư này nội dung cũng không phù hợp. “Mến từ lâu rồi” tức là giờ mới thổ lộ.
- Hơn nữa, nét ấn bút rất mạnh. Đây là một người có lực ngón tay rất mạnh. Cách viết chữ “a” này, và chữ “ng” này, sao giống chữ “ŋ” trong Toán học vậy? Lối viết thoắng này, rất giống khi viết các công thức Toán học! - Văn lại tiếp tục độc thoại. Nó đã chẳng còn quan tâm tới bất cứ thứ gì xung quanh nữa.
- Lực tay mạnh, giỏi các môn Tự nhiên, không học Văn học. Được một người kiêu căng như Thu Mai chủ động làm quen. Hẳn phải là một kẻ được yêu thích.
Nó chợt quay sang nhìn Cầm Dạ Nguyệt, hai mắt trợn trừng.
Cầm Dạ Nguyệt cũng không né tránh ánh mắt của nó. Cô ta khẽ gật đầu.
Lập tức, mọi sự kiện từ trước tới giờ bắt đầu tự liên hệ với nhau.
Dấu ấn Hồng Liên tìm thấy trên quyển sổ ghi chú ở nhà hàng. Có 4 khách hàng được ghi trên đó, và 4 người đó đều bị trộm một thứ đồ. Giống như kẻ trộm muốn xác minh xem, trong 4 người đó, ai là kẻ hắn cần tìm.
Không phải ngẫu nhiên mà dấu ấn ấy xuất hiện tại nhà hàng của Linh?
Nghe nói, khi “nạn nhân” đầu tiên là Phạm Quỳnh Anh bị trộm tại kí túc xá nữ, người đầu tiên chạy tới, lại là Vũ Hải Phong?
Vì sao Camera ở hành lang không ghi lại điều gì bất thường? Vì không cần phải vào phòng bằng lối hành lang! Chẳng phải với một người biết Đạp Không Bộ, vẫn có thể vào bằng đường cửa sổ đó sao?
Biết Đạp Không Bộ, giỏi Tự nhiên, lực tay mạnh, lại nổi tiếng và được ái mộ, còn có bao nhiêu người chứ?
Ai có thể vào phòng thay đồ nam và lấy giày của Lê Thanh Bình?
Nó lao vọt ra khỏi phòng.
- Vũ Hải Hùng! Anh Vũ Hải Hùngggg!!!
Văn vừa chạy xuống tầng 3 vừa kêu toáng lên.
Vũ Hải Hùng hôm nay không đi xem thi đấu, đang ngồi trong phòng, bỗng bị réo tên, lục tục chạy ra.
- Sao vậy?
- Đi theo em!
- Đi đâu?
- Sân bóng rổ! Gọi cả anh Bình nữa!
Văn chỉ kịp nói mấy câu, rồi chẳng đợi ai, đã lao vọt đi. Vũ Hải Hùng đang đứng đó khó hiểu, chợt thấy Cầm Dạ Nguyệt từ tầng 4 vội vàng chạy xuống, lườm hắn một cái, hắn không thể không kéo tay Lê Thanh Bình chạy theo. Chạy theo sau nữa, là mấy nữ sinh hóng hớt tầng 4, sau cuối là Nguyễn Thanh Phong. Tên này vừa chạy vừa thở hổn hển.
Sân bóng rổ sau khi kết thúc Hội thao, đã im ắng vắng tanh, chợt huyên náo trở lại bởi một đám học sinh Kình Ngư xông vào.
- Phá cửa cho chị!
Cầm Dạ Nguyệt chẳng ngại trời ngại đất, lớn tiếng hô hào. Rầm!! một cái, cửa vào phòng thay đồ đã bị phá tung.
Bảo vệ sân hoảng hốt chạy tới can ngăn, chỉ thấy một đám học sinh Kình Ngư khét tiếng đang hầm hè hung hăng, cũng không dám can thiệp.
Văn chạy vào đầu tiên. Thứ xộc vào mũi nó là một thứ mùi hôi thối kinh tởm, nhưng khiến nó sợ hãi hơn cả, là những phán đoán kinh hoàng trong não nó.
“Đừng là Linh! Làm ơn!”
Nó nhìn về phía ngăn tủ của Vũ Hải Phong, cuồng nộ hét lên:
- Chìa khóa!!
Ông bảo vệ đang cuống cuồng trước tình huống này, không biết xử lý ra sao, cũng không cần Cầm Dạ Nguyệt can thiệp, Văn đã lừ lừ bước tới, đôi mắt nó như một con thú chuẩn bị xé xác con mồi.
- Chìa...aaaaà kho…..ooóa!!!!!!!!!!!!
Nó gằn giọng. Hai nắm tay nó đã nắm chặt lại. Sát khí trong người nó bấy lâu nay được kiềm chế rất kĩ, bỗng cuộn trào như một dòng nước lũ, đến mức dù là người bình thường cũng có thể cảm thấy.
Ông bảo vệ bỗng thấy đũng quần mình ướt sũng. Lão run lẩy bẩy đưa cho nó chùm chìa khóa.
Văn chộp lấy một cách thô bạo, cuống cuồng tìm lấy chiếc chìa cần tìm, nó thô bạo tra chìa vào tủ, xoáy thật mạnh.
Cánh cửa tủ mở văng, cùng với tiếng hét kinh hãi của tất cả đám học sinh.
Vũ Hải Hùng ngã ngửa xuống nền đất, mặt cắt không còn một hột máu. Sau đó, hắn gào rú vô cùng thảm thiết.
Đôi mắt Thu Mai như nhìn chằm chằm vào hắn. Cùng cái miệng đang nhoẻn cười như khi gặp người yêu. Nằm trên một cái đầu trắng bệch. Sau cái đầu, là cánh tay. Rồi đến cẳng chân. Rồi lộn xộn các bộ phận.