Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 211



Chương 211

Nam Nhân Kia Có Thể Ăn Sao

“Muốn đi thì tự anh đi đi, em đây không cần bị người ta coi như kẻ điên mà bắt đâu.” Sở Niệm tức giận mà khẽ đẩy tay Thương Sùng

“Tới lúc nào rồi mà anh còn có tâm tư nói giỡn.”

“Anh cảm thấy sự tình không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, dù sao buổi tối hôm nay Vương Lượng sẽ ở tại chỗ anh. Chờ thêm ngày mai, lại nghĩ cách cũng không chậm.”

Sở Niệm phồng má bộ dáng rất là đáng yêu, Thương Sùng nhịn không được dùng tay sờ sờ khuôn mặt trắng bóng của cô, làm ánh mắt xem thường của cô, hắn cong môi khẽ cười nói: “Yên tâm, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”

……

Ban đầu Sở Niệm là cũng không có tính toán ở xử lý chuyện này lúc ở nhà của Thương Sùng, nhưng là hiện tại sau khi quan sát Vương Lượng trên người có hắc khí, cô lần thứ ba trở thành khách ở nhà hắn.

Cho dù không có khả năng giống lúc trước như vậy không kiêng nể gì cùng Thương Sùng thân thiết, nhưng vẫn làm trong lòng cô có chút hồi hộp.

Trong đầu còn đang miên man suy nghĩ, Sở Niệm nhìn Vương Lượng ngồi ở sô pha bên kia, thần thái câu nệ.

Lúc 6 giờ tối, cô cùng Thương Sùng đã đúng giờ tới cục cảnh sát chờ ngoài cửa. Cũng mặc kệ hắn có phải hay không còn phải tăng ca, bọn họ hai người liền kẹp gia hỏa này sắc mặt tái nhợt về nhà.

Sắc mặt Vương Lượng tựa hồ so lúc trước còn kém hơn một ít, Sở Niệm nhíu ấn đường, trong lòng không khỏi lo lắng.

Trong lúc vô tình cùng tầm mắt hắn chạm vào nhau, Sở Niệm nói: “Vương Lượng, thời gian cũng không còn sớm, nếu không, anh lên lầu nghỉ ngơi trước?”

Vương Lượng ngây người nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường. “… Hiện tại còn không đến 8 giờ, anh chưa mệt mà.”

Từ khi gặp nhau đến bây giờ, phản ứng của Sở Niệm luôn làm hắn cảm thấy kỳ quái. Không chỉ có đột nhiên bắt hắn tới nhà Thương Sùng ở tạm, lại bắt hắn đi ngủ sớm như vậy.

Chẳng lẽ khí sắc mình nhìn rất kém? Vương Lượng nhéo trán, không tiếng động mà thở dài.

Tựa hồ là nhận thấy được hắn hoài nghi, Sở Niệm nói: “Em muốn anh nghỉ ngơi cũng chỉ là cảm thấy anh ngồi ở chỗ này thực câu nệ, nếu muốn ở một mình thì trên lầu trong phòng đó TV, máy tính cái gì cũng có.”

“Nhưng mà chúng ta không phải muốn thương lượng một chút về sự tình ở trường học sao?”

“Không vội.” Sở Niệm hướng hắn vẫy vẫy tay, một bộ tri tâm tỷ tỷ bộ dáng.

“Anh nhìn coi mắt anh thâm quầng cỡ nào, trạng thái tinh thần như anh lúc này cũng chẳng nghĩ ra kế hoạch gì tốt phải không? Anh  nghe lời em đi, đi trước trên lầu ngủ một giấc. Chờ dưỡng đủ tinh thần, chúng ta bàn lại ha.”

Thương Sùng câu môi, nhìn về phía Vương Lượng. “Sở Niệm cũng là vì ngươi thôi, ngươi  đi trước nghỉ ngơi đi.”

Vương Lượng trầm mặc, vài phút sau mới gật gật đầu. Chỉnh chỉnh bộ cảnh phục rồi quay sang bọn họ nói câu ‘ ngủ ngon ’, liền xoay người lên lầu.

……

Hoàn cảnh không quen thuộc, Vương Lượng vẫn là cảm thấy có điểm không thích ứng. Nhà Thương Sùng trang hoàng thực tốt, từ dụng cụ trong nhà tới đồ bài trí đều thể hiện rằng thần tượng hắn thật sự có tiền. 

Có lẽ là bởi vì thật sự giấc ngủ không đủ cho nên hắn cảm thấy toàn thân trên dưới đều có vẻ lạnh lẽo.

Đóng cửa cho kỹ, kéo màn. Vương Lượng cầm quần áo cởi ra, đi vào toilet bắt đầu tắm rửa.

Dòng nước ấm áp chảy trên người xác thật cũng làm hắn thoải mái rất nhiều.

Khăn lông, dép lê đều là mới. Xem ra bọn họ hai người đích xác vì mình mà chuẩn bị rất nhiều.

Lau khô nước trên tóc, Vương Lượng nằm ở trên giường tiếp tục lật xem tin tức hôm nay. Có lẽ là thật sự quá mệt mỏi, không đến mười lăm phút sau, hắn đã nặng nề ngủ thiếp đi.

Chỉ tiếc hắn cũng không biết, ở cách đó không xa trên cửa sổ có mấy khuôn mặt nhỏ bé dán mắt nhìn hắn.

Đại khái một giờ lúc sau, tiếng cười quen thuộc đêm qua lại xuất hiện ở bên tai Vương Lượng.

Hắn tưởng xoay người, nhưng là cả người lại giống bị đóng đinh trên tấm phản gỗ. Trừ bỏ ngón tay, toàn thân trên dưới đều không động đậy.

Hắn có thể cảm giác được phía trên mình có một khuôn mặt, âm lãnh lượn lờ mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Sở Niệm, thần tượng ----cứu cứu cứu ta!

……

Đang ở dưới lầu cùng Thương Sùng xem TV, Sở Niệm đột nhiên nghe thấy truy hồn linh trên cổ tay vang lên. Quay đầu nhìn mắt kia về phía trên lầu, đứng phắt dậy.

Đuổi ma nhân trực giác nói cho cô biết Vương Lượng… đã xảy ra chuyện!

Thương Sùng cũng không nghĩ tới thế nhưng sẽ có oán linh gan lớn như vậy, dám ở địa bàn của mình mà lỗ mãng.

Nghiêng đầu nhìn Sở Niệm đã lấy ra hàng ma bổng, hai người liếc nhau rồi chạy nhanh về phía phòng Vương Lượng.

Ngoài cửa hắc khí đã lan tràn tới trên hành lang, Sở Niệm mày cau rút lại.

“Đáng chết!”

Vặn vẹo tay cầm cánh cửa lại phát hiện cửa phòng từ bên trong khóa trái. Sở Niệm nóng vội  nhất thời không nhịn xuống mà thấp giọng mắng một câu.

Gia hỏa này là sợ nửa đêm có sắc lang sẽ bò đến trên giường hắn sao? Khóa trái? Hắn thật đúng là ngại chết không đủ sớm a!

Cũng không nghĩ nhiều cô nâng lên chân liền định đạp cửa!

Đứng ở một bên Thương Sùng vội vàng kéo nàng, nhìn cô giận dữ, thấp giọng nói:

“Em bình tĩnh, bằng không bên trong vài thứ kia chạy, chúng ta làm đều uổng phí.”

Sở Niệm sửng sốt, nhanh gật gật đầu. Trở tay đem hàng ma bổng thu hồi, dùng tốc độ nhanh nhất làm một dấu tay.

Một đạo linh lực màu lam như nước gợn nháy mắt từ đầu ngón tay cô toát ra, không đến một phút đồng hồ, liền đem này căn phòng hoàn hoàn toàn toàn bao bọc lấy.

Cùng Thương Sùng trao đổi ánh mắt, hai người bọn họ dùng sức lực lớn nhất đá văng cánh cửa.

‘ Rầm’ một tiếng, chiếc giường đôi xuất hiện ở trong tầm mắt bọn họ.

Ác anh đang ngồi xổm trên người Vương Lượng cũng không ý thức được sẽ có người tới phá hư chuyện tốt của bọn chúng, đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía Sở Niệm cùng Thương Sùng đứng ở ngoài cửa, hung thần ác sát mà lộ ra răng nanh trong miệng.

Nếu chính mình không có đoán sai thì bọn kia vừa rồi là hút tinh khí của Vương Lượng. Không chỉ có làm cho bằng hữu của mình bị thương, hiện tại còn dám thị uy với cô.

Mấy thứ này, quả thực chính là không muốn sống nữa!

Một đạo dày đặc lệ khí tản ra từ đáy mắt Sở Niệm, cô tung hàng ma bổng, hét lớn một tiếng. “Yêu nghiệt lớn mật, dám hút tinh khí người sống! Ta hôm nay sẽ khiến cho các ngươi toàn bộ chết ở chỗ này!”

Không giống trước đây các oán linh lúc nhìn thấy hàng ma bổng của cô đã bắt đầu sợ hãi, bốn năm oán linh này còn chưa cao tới nửa thước này coi vậy mà còn hướng cô cười nhạo.

Bọn chúng mở đôi mắt toàn tròng đen nhìn Sở Niệm, ánh mắt tham lam y như đang nhìn một bàn mỹ vị thức ăn.

Trong đó có một đứa còn nguyên nhau thai, nâng ngón tay tái nhợt chỉ chỉ cô, nói: “Là người đuổi ma kìa, nghe nói chỉ cần ăn luôn huyết nhục bọn họ, năng lực chúng ta sẽ tăng trưởng rất nhiều.”

“Chúng ta đây có phải hay không ăn nàng xong thì sau này liền không cần lại hút tinh khí người khác, là có thể giết người?” Một ác anh bụ bẫm khác hỏi.

“Đúng rồi, đến lúc đó chúng ta muốn giết ai, liền giết, không ai có thể ngăn cản chúng ta.”

“Còn gã đàn ông cạnh cô ta thì sao? Cũng là có thể ăn luôn sao?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.