Truyền Nhân Thiên Y

Chương 8: Khiến Lương Siêu chết không có chỗ chôn thân





Khi nhìn thấy điều đó, không chỉ có mọi người kinh ngạc mà ngay cả Lương Siêu cũng bị sốc.

Bây giờ vẫn có những người đẹp nguyện trả tiền, trọng nghĩa khinh tài như thế này ư? Người này thật không dễ gặp được!

Vì vậy, Lương Siêu nhìn người phụ nữ nhiều hơn, mặc dù hắn chỉ có thể nhìn thấy lưng của cô ấy, nhưng vòng eo mảnh mai thon thả chỉ cần dùng một cánh tay là có thể ôm vừa, đôi chân dài miên man được bao bọc trong chiếc quần tất, và cả bộ ngực vểnh cao khiến đàn ông chỉ cần nhìn vào là chảy nước miếng ...

Cô gái này xét về phương diện vóc dáng đúng là cực phẩm!

Đám người Trần Quang nhìn chằm chằm vào mặt người phụ nữ một lúc, sau đó nuốt nước bọt một cái ực rồi mới nhặt thẻ lên, vội vàng quẹt nó.

Tinh!

Ba mươi bảy vạn, giao dịch thành công!

“Á Đù giàu thật đó!"

Trần Quang bắt đầu cảm thấy tiếc cho mỹ nữ, giọng căm hận nói: “Người đẹp à, cô chắc không quen với tên này đúng không?”

“Để tôi nói cho cô biết, tên này này là một tên du côn lừa đảo xuất chúng, tiền này cô bỏ ra không đáng đâu.”

"Đúng vậy đó mỹ nhân, hơn hơn ba mươi vạn đủ để mua mấy chiếc túi hiệu nổi tiếng rồi nhỉ? Tại sao lại tiêu cho một tên chuyên lừa đảo khắp nơi như vậy làm gì?"

“Hè hè,…Người đẹp à, có phải cô coi trọng gương mặt non choẹt này rồi không? Vậy thì tôi cũng làm được nha! Ngoại hình của tôi không thua kém gì anh ta cả, và tôi còn lúc biến cừu lúc biến sói được đó!”

"..."

Nghe mấy người xung quanh càng ngày càng nói mấy lời thái quá, Tần Liên trong lòng cảm thấy ghê tởm!

Đi coi đường đường là truyền nhân thiên y thành một kẻ lang băm đầu đường xó chợ sao?

Lại còn, mặt non choẹt?

Muốn nhiều người ở đây mù mắt hay gì?

“Tiền là của tôi, bà đây thích tiêu như nào không đến phiên mấy người bình phẩm, cút hết đi.”

Phất tay hô hai tiếng, Tần Liên lúc này mới xoay người lại.

Lương Siêu đang định cảm ơn cô, nhưng khi nhìn thấy gương mặt trái xoan vừa khí chất lại còn xinh đẹp hòa hợp với nhau, lời vừa tới miệng đã chết lặng không nói ra được.

"Này, bị ngu rồi à?"

"Ngay cả câu cảm ơn cơ bản nhất cũng không có?"

Lương Siêu sau khi lấy lại tinh thần, gãi đầu tự mắng bản thân vô dụng, ngượng ngùng cười cười: "Xin lỗi, mấu chốt là cô quá đẹp, cho nên nhất thời mê hoặc một chút."

"Hôm nay cảm ơn sự hào phóng của cô, nếu tiện có thể để lại thông tin liên lạc được không?"

Tần Liên khẽ mím đôi môi đỏ mọng, cười nhìn Lương Siêu: "Muốn bắt chuyện phụ nữ cần có Wechat trước, chứ cái kiểu xin số này của anh có phải quá cũ rồi không?”

"Ờ thì..."

Lương Siêu lắc đầu giải thích: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn trả lại tiền cho cô."

“Thôi khỏi, chỉ là một số tiền nhỏ."

"Mà này, tôi nghe anh nói rằng anh dường như là một bác sĩ trung y, và còn biết mấy tí y thuật đúng không?”

Lương Siêu: "..."

Kỹ năng y thuật của mình chỉ có mấy tí thôi á?

Có mà trăm nghìn tí ấy.

Nói xong, đôi mắt đẹp của Tần Liên khẽ đảo một vòng, nói: "Ừm, thế này thì sao, tôi cảm thấy gần đây thân thể không được tốt lắm, hay anh chẩn bệnh miễn phí cho tôi đi.”

“Nghe nói bên trung y bọn anh ở phương diện điều dưỡng rất lợi hại, vậy anh thử trên người tôi đi, coi như trả số tiền kia.”

"Ừm, Được."

Lương Siêu không có trốn tránh, trực tiếp đồng ý, ngay từ một năm trước, tiền đám nhà giàu phải trả cho hắn nếu muốn khám bệnh cũng phải tiền vạn, chuyện này là do ông già định ra, nhưng dù tiền xem bệnh cao như vậy nhưng người giàu đến tìm hắn khám cứ nối gót nhau không dứt.

Cho nên cái giá ba mươi bảy vạn, người thiệt không phải là người đẹp này, mà là bản thân hắn mới đúng.

"Ha ha, anh thật đúng không biết ngại nhỉ?”

"Được rồi đi theo tôi đi, tôi hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng."

Cứ như vậy, Lương Siêu và Tần Liên rời khỏi hiệu thuốc, vẫy một chiếc taxi bên đường.

Cùng lúc đó, Tề Tuyết tình cờ cũng đến một quầy thuốc trung y trên phố Vinh Đạt này, lúc xuống xe, vô hình nhìn thấy hai người đang vừa nói vừa cười sóng vai bên nhau.

"Hả?"

“Mẹ ơi nhìn kìa!”

“Kia không phải là Lương Siêu sao? Sao hắn lại đi cùng với dì Liên chứ?”

“Hử?”

Triệu Nhã Chi sửng sốt đôi chút, phản ứng đầu tiên là không tin được.

Hai người này sao lại đi cùng nhau nhanh như vậy được?

Tận mắt nhìn mới tin, lúc đích thân bà nhìn thấy hai người Lương Siêu và Tần Liên đứng cùng nhau thì bà lập tức sốc nặng, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, liền hiểu ra:

"Hừm, Tần Liên này chắc chắn đang cố gắng sắp xếp cuộc hôn nhân giữa Nhược Đồng và tên đó. Nên mới đi lén tìm tiên nhóc đó âm thầm lên kế hoạch tác hợp cho Nhược Đồng.”

“Dạ?”

Tề Tuyết trong lòng hoảng hốt: “Vậy phải làm sao bây giờ?"

“Không được, bây giờ con đi ngăn dì Liên lại. Chuyện này mà để dì ấy làm thành công thì ngày sau chúng ta không sống tốt được nữa đâu.”

Tề Tuyết nói xong liền muốn xông tới, có điều còn chưa đi nổi hai bước đã Triệu Nhã Chi kéo lại, bà ta khịt mũi nói: "Tiểu Tuyết à, hoảng vậy làm gì chứ?"

“Mắt nhìn của Nhược Đồng cao như nào đâu phải con không biết, ngay cả công tử phó tổng của tập đoàn Trần thị theo đuổi Nhược Đồng cả nửa năm rồi nhưng nó vẫn không có một chút ý định buông lời đồng ý kìa, chỉ dựa vào tên nhóc lỗ mãng kia mà được sao?”

"Hừ, con nghĩ Nhược Đồng sẽ để ý đến tên đó không?"

Tề Tuyết sau khi nghĩ về điều đó ngay lập tức, trái tim treo lơ lửng.

"Nhưng ngay cả khi Nhược Đồng không nhìn lọt mắt anh ta thì cũng không cưỡng lại được sự thêm nếm của dì Liên mà, nhỡ đâu…….”

"Không nhỡ nhàng gì hết."

Triệu Nhã Chi lắc đầu, đôi mắt tam giác tỏa ra tia sáng lạnh như rắn độc, sau đó suy nghĩ một chút.

Một lúc, bà ta lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh Tần Liên và Lương Siêu trước khi họ lên xe taxi, sau đó mở WeChat tính làm chuyện xấu.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"


"Mẹ đang nói chuyện với ai vậy?"

Triệu Nhã Chi đắc thắng cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt già nua đầy phấn tràn đầy hung ác: "Tiểu Tuyết, cứ chờ xem, cục tức này Tần gia không giúp con xả thì mẹ đây sẽ giúp con!”

“Lần này Lương Siêu không may bị mẹ gặp được, mẹ phải khiến hắn ta chết không có chỗ chôn thây!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.