**********
Nghe người đó nói như thế thì Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình đều ngẩn cả người.
Hứa Thanh Tuyết là người đầu tiên nhảy dựng lên: "Anh nói cái gì thế hả? Anh điên rồi ư? Đó...!Đó là chị ruột của tôi day."
Người đứng sau lên tiếng: "Vậy thì sao? Quan hệ của cô với chị ruột cô tốt lắm hả? Cô đừng tưởng tôi không biết, trước đây vì lấy lòng cậu chủ nhà họ Hoắc nên cô đã trơ mắt nhìn người khác bỏ thuốc vào rượu của chị mình, sau đó cô còn giả vờ như thể không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Giờ cô còn ở đây giả vờ máu mủ ruột thịt với tôi à? Tôi chỉ cho cô một cơ hội duy nhất, nếu cô không giết Hứa Thanh Mây thì đừng mơ tưởng gì tới tài sản của nhà họ Hứa nữa."
Người đứng sau nói xong thì cúp máy ngay lập tức.
Hứa Thanh Tuyết gần như phát điện, cô ta rống to trong sự giận dữ: "Đồ súc sinh! Thằng khốn nạn này! Tôi...!Tôi lấy lòng Hoắc Thiên Sinh chẳng phải vì muốn chị gái tôi có thể gả cho người tốt sao? Đúng thế, tôi là đứa yêu tiền hám của, tôi hận chị ấy vì đãcướp đi tất cả những thứ vốn phải thuộc về tôi.
Thế nhưng tôi tuyệt đối sẽ không giết chị đấy, anh đừng mơ là mình sẽ ép tôi ra tay với chị ấy được nhé.
Tôi chắc chắn sẽ không làm chuyện đó đâu!"
Hứa Thanh Tuyết tức giận đến mức nổi trận lôi đình, cuối cùng cô ta đứng lên rồi nói to: "Hoàng Kiến Đình, chúng ta đi thôi anh.
Chúng ta không hợp tác với loại súc sinh đó nữa.
Hai chúng ta đưa chị về, dù bố mẹ có trừng phạt nghiêm khắc như thế nào đi chăng nữa thì em...!Em cũng nhận hết."
Hứa Thanh Tuyết đi tới bên giường muốn kéo Hứa Thanh Mây lên nhưng Hoàng Kiến Đình vẫn ngồi yên trên ghế sô pha không động đậy.
Cô ta quay đầu lại nhìn Hoàng Kiến Đình một cái: "Anh ngẩn người ra làm gì vậy? Mau đến giúp em một tay đi."
Hoàng Kiến Đình nhìn Hứa Thanh Mây đang nằm trên giường một lát rồi lại quay sang nhìn Hứa Thanh Tuyết, sau đó nói nhỏ: "Thanh Tuyết, đây...!Đây là cơ hội của chúng ta.
Em nỡ lòng để nó vuột mất như thế u?"
Hứa Thanh Tuyết trợn trừng hai mắt: "Hoàng Kiến Đình, anh...!Anh đang nói gì vậy hả? Đây là chị ruột của em đó.
Không phải anh nghe theo lời người kia rồi muốn giết chị ấy đấy chứ?"
Hoàng Kiến Đình cắn răng: "Công ty dược phẩm Hưng Thịnh có tài sản lên đến hơn mấy nghìn tỷ.
Công ty xây dựng dưới tên Lâm Mạc Huy cũng có vốn tới gần nghìn tỷ.
Cả đời này hai chúng ta cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy đâu.
Thế nhưng bây giờ, chỉ cần giết cô ta thì tất cả mọi thứ đều thuộc vềchúng ta hết rồi mà.
Thanh Tuyết, cơ hội của chúng ta tới rồi..."
Hứa Thanh Tuyết tức giận tới mức cầm cái cốc bên cạnh mình lên rồi ném về phía Hoàng Kiến Đình: "Anh câm miệng! Cái tên súc sinh này, anh có còn nhân tính hay không hả? Đây là chị em, là chị ruột của em đấy.
Chúng ta được phép cướp đoạt tài sản trong nhà vì dù sao chúng ta cũng là người trong nhà và đó cũng là tài sản của nhà họ Hứa.
Thế nhưng chúng ta không được phép giết chị ấy, anh có hiểu ý em không? Chị ấy là người thân nhất đối với em đấy."
Hoàng Kiến Đình không tránh mà để cái cốc đáp thẳng vào đầu của mình.
Cậu ta liếm vết máu chảy ra, vẻ mặt thì dần dần trở nên hung hãn.
"Đó là chị của em chứ không phải chị anh.
Đời này của anh chị có một cơ hội duy nhất này thôi, chắc chắn anh sẽ không bỏ lỡ đầu.
Em không muốn giết cô ta thì anh có thể giúp em.
Chỉ cần giết cô ta rồi thì chúng ta có thể trở nên giàu có với tài sản lên tới cả chục nghìn tỷ trong tay.
Hoàng Kiến Đình nói xong thì túm lấy cái gối ôm bên cạnh, hai mắt lộ ra sát khí rồi bước từng bước về phía Hứa Thanh Mây.
Cậu ta muốn Hứa Thanh Mây ngộp thở mà chết.
Hứa Thanh Tuyết bắt đầu thấy vội vã, cô ta xông lên kéo Hoàng Kiến Đình một cách điên cuồng rồi gào ầm lên: "Cái thằng súc vật này, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy được hả? Để tôi nói cho anh biết, nếu anh muốn giết chị tôi thì trừ khi tôi chết."
Hoàng Kiến Đình vung tay lên một cách đột ngột