**********
Quản lý Hà suýt nữa vì tê liệt mà ngã ngồi xuống
Đây chính là nhà họ Hồ ở khu phía Nam đó! dát.
Một mạch chạy tới đây còn nói, lại còn gọi hai người kia là chủ với dì nữa.
Rốt cuộc đã biết đắc tội với ai rồi?
Anh ta bây giờ thật sự muốn ra sức cho bản thân vài cái tát.
Nhân vật lớn đến như vậy, đi tới trung tâm thương mại Vạn Vinh của anh ta mở cửa hàng thuốc, quả thực đúng là vinh hạnh cho anh ta.
Gần trung tâm thương mại Vạn Vinh, có mấy người mở quán ăn đêm, ngày bình thường thường xuyên gặp chuyên không suôn sẻ.
Quản lý như anh ta, luôn luôn bị mày việc này làm cho sử đầu mẻ trán,Nếu như trước mắt anh ta giữ mặt bằng thuê cho Hữa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt, như thế thì ở trung tâm thương mại Van Vịnh sẽ có một nhân vật lớn, anh ta chẳng khác nào là rước thần về cửa cả, về căn bản sau này ở trung tâm thương mại Vạn Vinh sẽ không có người nào dám gây sự.
Nhưng mà, chuyện tốt đến như vậy, thế mà lại bị anh ta từ chối ở ngoài cửa.
Bây giờ anh ta hối hận đến thổi cả ruột.
Nhưng mà, chuyện này, muốn hối hận cũng không đơn giản đến như vậy.
Anh Hồ bước nhanh đến trước mắt anh ta, cho anh ta mấy cái bạt tai, tức giận nói: "Tôi cho cậu giải thích, cậu làm cái gì vậy? Chủ và dì tôi có tha thứ cho cậu không? Có phải đã quên lời tôi nói rồi hay không? Nếu bọn họ không tha thứ cho cậu, bây giờ tôi lập tức ném cậu xuống dưới Quản lý Hà sắc mặt trắng bệch, vội vàng dập đầu nói: “Chú, dì, mọi người tha thứ cho tôi đi.
Mọi người cứu cứu tôi, tôi...!tôi thực sự không muốn chết.
Bác cả, bác giúp con với, con về sau nhất định sẽ không dám nữa"
Nhìn thấy bố dạng cầu xin đau khổ của anh là Hữa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt chỉ cảm thấycực kỳ thoải mái.
Nhiều năm như vậy, hai người bọn họ chịu không ít oan ức.
Bọn họ thể nào cũng không nghĩ tới, bản thân mình vậy mà lại có một ngày hãnh diện đến như vậy.
Tất nhiên, hai người bọn họ cũng rất rõ ràng, anh Hồ ở đây là hoàn toàn nề mặt Lâm Mạc Huy, hai người bọn họ ở đây chính là nhờ vào ánh hào quang của con re.
“Ông Hà, ông nói xem phải xử lý thế nào?" Hứa Đình Hùng hỏi.
Hà Quốc Mẫn thở dài nói: “Đình Hùng, rất xin lỗi, đứa cháu này của tôi làm cho ông chịu oan ức rồi.
Chỉ là, chuyện này...!cái này nó chung cũng là cháu của tôi.
Nếu không thì, cho anh ta một cơ hội nữa đi?"
Hứa Đình Hùng gật gật đầu: "Thôi được, ông Hà đã mở lời, tôi đây nhất định sẽ nể tình.
Chỉ là, tên nhóc này, cậu nghe rõ rồi chứ.
Về sau nếu còn đối với người lớn hỗn láo, cũng đừng trách tôi không khách khi
Quản lý Hà gật đầu như bổ củi,
Anh Hồ liếc mắt nhìn anh ta: “Tính ra, tên nhạc này cũng may mắn đấy.
Chỉ là, nhớ lời nói của chủ tôi đấy, hiểu không?"Quản lý Hà liên tục gật đầu: "Vâng, vâng, vâng, tôi nhất định sẽ nhớ rõ, nhất định nhớ rõ.
Cảm ơn chủ, cảm ơn dì, cảm ơn bác cả."
Hứa Đình Hùng rất là dễ chịu, xua xua tay nói: "Được rồi, củ như vậy đi.
Ông Hà, chúng ta về thôi.”
Quản lý Hà thấy thế với vàng tiếp cận lại, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười nói: “Chủ, chuyện về mặt bằng của cửa hàng này, tôi giúp chủ thu xếp ổn thỏa.
Tôi chắc chắn sẽ đem mặt tiền tốt nhất của cửa hàng này cho chủ, còn nữa, tôi giúp chủ trang trí thật tốt, chủ muốn phong cách như thế nào, cử việc sai bảo tôi."
Hứa Đình Hùng vừa muốn mở miệng nói chuyện, anh Hồ ngay lập tức trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Cái trung tâm thương mại rách của anh, có thể có chỗ nào có mặt bằng cửa hàng tốt được cơ chứ? Chủ, chủ đừng để ý đến anh ta.
Chủ đi đến trung tâm thương mại Ngọc Chúc đi, tha hồ chọn lựa, nhìn trúng mặt tiền cửa hàng của người nào, thì nó sẽ trở thành cửa hàng của chủ.
Trung tâm thương mại rách nát này rất hẻo lánh, tôi cũng sẽ không vào cái chỗ này"
Hứa Đình Hùng kinh ngạc: “Đông An, anh anh không nói đùa chứ Trung tâm thương mại Ngọc Chức gi
Quản lý Hà có chút ngạc nhiênAnh ta quản lý trung tâm thương mại nhiều năm như vậy, tất nhiên biết rất rõ tình hình thực tế của trung tâm thương mại Ngọc Chúc.
Đó là sản nghiệp trụ cột của nhà họ Đinh năm trong mười đại gia tộc hàng đầu, nhà họ Đinh quản lý trung tâm thương mại Ngọc Chúc cực kỳ nghiêm ngặt, căn bản không cho phép người ngoài tranh quyền giành lợi.
Muốn vào trung tâm thương mại Ngọc Chúc, cực kỳ khó khăn.
Cho dù là nhà họ Hồ ở khu phố Nam, cũng không đảm nói muốn mặt tiền cửa hàng nào thì sẽ có mặt tiền của cửa hàng đó.
Anh ta cảm thấy anh Hồ đây là đang khoác lác.
Anh Hồ cũng trực tiếp vỗ ngực nói: “Chú, dì, tôi không có nói đùa.Các người cứ việc nhìn xem, vừa ý cái nào, nói với tôi, tôi sẽ xử lý cho