Khu Đào Xanh.
Lâm Mạc Huy nhìn Hứa Đình Hùng lái xe rời đi, thấp giọng nói với Hứa Thanh Mây: "Thanh Mây, hẳn là bố mẹ đang gặp phải khó khăn gì đó." "Nếu không thì một lát nữa anh đi xem thử rất cuộc là có chuyện gì hay không nhé?" "Chúng ta là người một nhà, có chuyện gì thì mọi người cùng nhau giải quyết
Trong lòng Hứa Thanh Mây không khỏi trở nên ấm áp.
Cô đưa tay ôm lấy Lâm Mạc Huy từ phía sau, nhờ giọng nói: "Lâm Mạc Huy, cảm ơn anh!" "Mấy năm nay, bọn họ đối xử với anh như vậy, vậymà anh vẫn còn lo lắng suy nghĩ cho bọn họ."
Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Dù sao thì bọn họ cũng là bố mẹ của em "Hơn nữa, không phải bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã tốt đẹp rồi hay sao?"
Hứa Đình Hùng lái xe đến Quảng trường Thiên An
Môn.
Quảng trường Thiên An Môn cũng là một quảng trường rất lớn, xếp vị trí thứ 10 ở thành phố Hải Tân.
Lần này Lâm Mạc Huy đã chi một khoản tiền rất lớn vào hiệu thuốc, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều muốn nhanh chóng mở thêm một cái hiệu thuốc lớn hơn để quản lý.
Trước đây bọn họ chỉ tìm những nơi có mặt tiền nhỏ, vốn dĩ không dám gia nhập vào những khu trung tâm thương mại lớn như thế này.
Lần này, bọn họ quyết định sẽ mở hiệu thuốc tại một khu trung tâm thương mại.
Bạn họ thật sự không dám đi xem những khu trung tâm thương mại quá lớn, chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định chọn trung tâm thương mại Vạn Vinh,
Vừa khóa trung tâm thương mại Vạn Vinh cũng cómặt tiền thích hợp để mở hiệu thuốc.
Bọn họ đi tìm người quản lý khu trung tâm thương mại để nói rõ hơn về ý định của mình, kết quả là sau khi nghe xong, người quản lý kia liền trực tiếp từ chối.
Theo như lời mà người quản lý đã nói, danh tiếng của hiệu thuốc Từ Gia quá nhỏ, căn bản không đủ tư cách để gia nhập vào khu trung tâm thương mại Vạn Vinh.
Dựa theo điều kiện và tiêu chuẩn của khu trung tâm thương mại Vạn Vinh, nếu muốn được gia nhập vào đây thì ít nhất cũng phải là một hiệu thuốc có quy mô lớn giống như hiệu thuốc Phước Nguyên vậy.
Nếu để cho một hiệu thuốc có quy mô nhỏ như của bọn họ gia nhập vào, có lẽ sẽ làm cho tiêu chuẩn và danh tiếng của trung tâm thương mại Vạn Vinh bị hạ thấp.
Cho dù Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đã cố gắng năn nỉ hết lời thì người quản lý này cũng không hề quan tâm đến bọn họ.
Sau đó, nhờ vào các mối quan hệ, cuối cùng bạn họ biết được người quản lý này chính là họ hàng xã của Hà Quang Mẫn.
Vì thế, bọn họ đành đến tin Hà Quang Mẫn để nói chuyện rõ hơn về vấn đề này một chútChuyện mà lúc trước Phương Như Nguyệt muốn nói với Lâm Mạc Huy chính là chuyện này.
Có điều Hứa Đình Hùng cảm thấy Lâm Mạc Huy đã đưa tiền cho bọn họ, nếu bây giờ bọn họ còn để chuyện tìm mặt tiền này làm ảnh hưởng và gây phiền hà cho Lâm Mạc Huy nữa thì thật sự không thích hợp cho lắm.
Ba người xuống xe, đi thẳng về phía văn phòng quản lý ở trên lầu.
Vừa vào cửa, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đã nhanh chóng nở nụ cười.
“Quản lý Hà, thật xin lỗi, lại quấy rầy cậu rồi!”
Vừa nhìn thấy bọn họ, sắc mặt của quản lý Hà lập tức trở nên khó coi.
“Tại sao lại là các người?" "Lời tôi nói buổi sáng vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?" “Trung tâm thương mại Van Vịnh nhất định sẽ không để cho hiệu thuốc có quy mô thấp kém như của các người gia nhập đầu "Các người còn mặt dày chạy đến đây làm gì hà” Hà Quang Mẫn vội vàng tiến lại gần mới chào cháu trai lớn, lâu rồi không gặp."Nhìn thấy Hà Quang Mẫn, quản lý Hà khẽ nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh thường.
“Bác cả, bác tới đây làm gì?"
Quản lý Hà hời hợt hỏi thăm một tiếng nhưng trong giọng điệu lại không có một chút tôn trọng nào.
Hà Quang Mẫn vội vàng cười nói: "Chuyện là thế này" "Ông Hứa là bạn tốt lâu năm của bác, hiệu thuốc của nhà ông ấy cũng sắp được mở rộng và phát triển mạnh mẽ hơn." "Hơn nữa, lần này vợ chồng ông ấy cũng đã rất có thành ý." "Cho nên bác muốn thương lượng với con một chuyện.
Nếu không thì con cân nhắc lại một chút, cho bọn họ thuê mặt tiền ở khu trung tâm thương mại có được không?".
Quản lý Hà liếc ông ta một cái: "Bác cả, bây giờ bác là đang muốn dạy tôi cách làm việc hả?" "Tôi làm quản lý ở khu trung tâm thương mại Vạn Vịnh này cũng đã được nhiều năm như vậy rồi, có chuyện gì mà tôi còn không biết chứ? Còn cần bác phải nói hay sao?" "Người nào khi tới đây cũng đều nói danh tiếngcủa mình đang chuẩn bị phát triển hơn, nhưng cuối cùng có mấy người có thể thật sự thành công chứ? "Tôi nói cho bác biết, tôi gọi bác một tiếng bác cả đã là cho bác mặt mũi rồi, nhưng đó không có nghĩa là bác có thể ở đây khoa tay múa chân với tôi." "Trung tâm thương mại Vạn Vinh của chúng tôi nhất định sẽ không để cho loại cửa hiệu rắc rười này gia nhập!" "Các người có thể đi rồi!”
Hà Quang Mẫn vốn dĩ không nghĩ tới người cháu trai nhà họ hàng xa này lại không thèm chừa cho ông ta một chút mặt mũi nào, làm ông ta tức giận đến đỏ măt.
Hứa Đình Hùng cũng nhíu mày: "Cậu trai trẻ này, sao cậu lại nói chuyện với bác cả của mình như vậy hà?" “Cho dù không muốn cho chúng tôi thuê mặt tiền này, thì cậu cũng không cần phải vũ nhục người khác như vậy chứ!" “Ông ta dù sao cũng là bác cả của cậu
Quản lý Hà vỗ bàn: "Mau cầm miệng lại cho tôi!" "Ông già chết tiệt kia, ông thì tỉnh là cái thả gì?" “Chuyện của nhà tôi, lúc nào đến lượt ông phảixen vào hả?"