**********
Chủ nhật.
Khi Hứa Thanh Mây đang nghỉ ngơi thì cô mới thảo luận với Lâm Mạc Huy một chút, cô muốn dẫn Lâm Quế Anh đi ra ngoài để mua một ít quần áo mới.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Quế Anh vẫn luôn hôn mê, Lâm Mạc Huy cũng chưa kịp đặt mua quần áo mới cho cô ấy.
Quần áo cô ấy đang mặc vẫn là bộ quần áo cũ sờn rách trước đây.
Lâm Mạc Huy vui vẻ đồng ý, anh lập tức lái xe đưa hai người rời đi.
Trung tâm thương mại Ngọc Chúc ở thành phố Hải Tân.
Đây là trung tâm thương mại lớn nhất ở thành phố Hải Tân này, cũng là nơi phồn hoa nhất của thành phố Hải Tân.
Khi đến trung tâm thương mại, Lâm Mạc Huy đến ga ra dưới đất đậu xe trước, Hứa Thanh Mây dẫn Lâm
Quế Anh đi lên lầu.
Hứa Thanh Mây không có trực tiếp dẫn Lâm Quế Anh lên tầng lầu thời trang dành cho trẻ em, mà cô dựđịnh dẫn cô ấy đi mua sắm.
Trước đây Lâm Mạc Huy quá nghèo, hơn nữa thân thể của Lâm Quế Anh cũng không tốt, cô ấy chưa từng tới những chỗ giống như nơi này.
Nhìn trung tâm thương mại phồn hoa này, Lâm Quế Anh hoa cả mắt, cô ấy không ngừng chấn động.
Nhưng đang trên đường đi thì điện thoại di động của Hứa Thanh Mây đột nhiên vang lên.
Là thư ký Tư gọi điện thoại tới.
Hứa Thanh Mây nhanh chóng nhận điện thoại, thư ký Tư báo cáo với cô một ít tình huống của công ty.
Đang nói thì Hứa Thanh Mây đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi truyền đến hai tại.
Hứa Thanh Mây vội vội vàng vàng quay đầu, chỉ thấy Lâm Quế Anh té ngã trên mặt đất.
Mà cách bên cạnh không xa có một người phụ nữ đang chống nạnh, trong miệng còn đang mắng chửi một cách thô tục.
Rất rõ ràng là người phụ nữ này đẩy Lâm Quế Anh ngã.
Hứa Thanh Mây vội vội vàng vàng chạy tới, sau đó cô đỡ Lâm Quế Anh lên.
"Quế Anh, làm sao vậy?"
Lâm Quế Anh còn chưa kịp nói thì người phụ nữ kia đã lập tức đi tới: "Cô quen biết với con nhãi này à?" "Thật đúng lúc, quần áo của con tôi bị nó làm hư!" "Đây chính là bộ quần áo tôi mua cho con mình,một bộ hơn mười triệu rưỡi, cô định bồi thường như thế nào đây!"
Hứa Thanh Mây nhíu mày, cô nhìn Lâm Quế Anh: "Quế Anh, có chuyện gì xảy ra?"
Vành mắt của Lâm Quế Anh đỏ lên: "Em...!Em không có làm hư quần áo của cậu ta..."
Người phụ nữ tức giận nói: "Nói dối!" "Không phải mày làm hư thì ai làm hư?" "Theo như lời mày nói thì con của tạo chính là người làm hư, phải không?" "Đứa nhỏ này, tuổi không lớn mà đã biết nói dối không ngượng mồm rồi." "Bố mẹ của mày dạy dỗ mày kiểu gì vậy?"
Hứa Thanh Mây cũng tức giận: "Đủ rồi!" "Bà có thể để cho Quế Anh nhà tôi nói hết lời được không?"
Người phụ nữ sửng sốt một chút, chợt nổi giận: "Cô lớn tiếng với ai đó?" "Thái độ của cô là gì vậy?" "Các người làm hư quần áo của người khác, cũng không nói một câu xin lỗi mà còn dám nói chuyện như vậy?" "Có phải có nghĩ tôi dễ ức hiếp lắm hay không?" "Tôi nói cho cô biết, chồng của tôi không phải là người đàn ông tốt đâu nha." "Nếu như để cho ông ấy biết con của mình bị khi dễ, hừ, đồ đê tiện, có tin ông ấy rạch nát mặt của cô hay không!"Sắc mặt của Hứa Thanh Mây phát lạnh, người phụ nữ này nói chuyện cũng thật là khó nghe.
"Bà đừng có quá mức!" "Tôi chỉ hỏi một chút tình huống, chuyện này có cái gì sai?" "Hơn nữa, cứ coi như đây là lỗi của Quế Anh nhà tôi, nhưng bà cũng không nên đẩy con bé ngã." "Nó vẫn còn là con nít, cho nên mới bị bà bắt nạt như vậy!"
Hứa Thanh Mây tức giận nói.
Người phụ nữ bật người nói: "Cô vu oan cho tôi." "Tôi không có đẩy nó ngã, chính nó tự ngã, không liên quan gì đến tôi!"
Hứa Thanh Mây không để ý tới bà ta, cô quay sang nhìn Lâm Quế Anh: "Quế Anh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Lâm Quế Anh xoa xoa góc áo, thấp giọng nói: "Em...!Em vừa đứng ở chỗ này, nhìn đồ vật bên trong..." "Bà ấy...!Con trai của bà ấy đã chạy tới, đột nhiên đụng vào người em, quần áo trên móc bị hư..." "Thật...!Không phải là do em làm hư..."
Hứa Thanh Mây: "Vậy tại sao em lại ngã xuống đất?" Lâm Quế Anh: "Bà ấy...!Bà ấy mắng chửi em, còn...!Còn tát em một bạt tai, khiến cho em ngã xuống đất...!
Hứa Thanh Mây nghe vậy thì vô cùng tức giận.