**********
Dạ Mạt nhìn Lâm Mạc Huy đầy hy vọng.
Lâm Mạc Huy nghiêm mặt lắc đầu: “Tôi sẽ không làm như vậy!”
Sắc mặt của Dạ Mạt bỗng trở nên tuyệt vọng, cô chỉ có một nguyện vọng cuối cùng này, vậy mà ngay cả nguyện vọng cuối cùng này cũng không thể thành hiện thực được?
Lâm Mạc Huy liếc cô một cái, nhẹ giọng nói: “Cô muốn đưa bọn họ trở về cội nguồn, thì tự mình tiễn đưa bọn họ trở về đi!”
Dạ Mạt cười khổ: “Tôi sẽ không sống được bao
Lâm Mạc Huy chế nhạo: “Tôi muốn cho cô sống, ai dám khiến cho cô chết!”
Dạ Mạt sững sờ một lúc, cô ta kinh ngạc nhìn Lâm Mạc Huy.
Có ta bị thương như thế nào, trong lòng cô ta đều biết, anh lấy đầu ra sự tự tin như vậy?
Lâm Mạc Huy cũng không giải thích nhiều với cô, lấy ra hai viên thuốc nhét vào miệng có.
Sau đó, anh lấy châm bạc ra để giúp cô ta khai thông thuốc.
Sau hơn một giờ, những vết thương trên cơ thể Dạ Mạt đã bắt đầu từ từ lành lại.
Dù còn rất yếu nhưng Dạ Mạt biết rằng mạng sống của mình đã được cứu.
Cô ta lộ vẻ kinh ngạc: “Lâm Mạc Huy, không đúng, ngài Lâm, y...!y thuật của ngài quả thực rất thần kỳ! “Cảm ơn ngài đã cứu tôi, tôi...!tôi nên làm gì mới có thể bảo đáp ngài đây?”
Lâm Mạc Huy: "Cô biết tôi muốn gì!”
Dạ Mạt trầm tư một lúc, nét mặt dần trở nên quyến “Đàn ông, quả nhiên đều giống nhau.
rũ.
“Nhưng mà, ngài Lâm, bây giờ vết thương trên người tôi vẫn chưa lành, yêu cầu lúc này của ngài có phải là không thích hợp không?” “Hay là, đợi tôi bình phục, tôi sẽ lại hầu hạ ngài?”
Lâm Mạc Huy đầu đầy vạch đen, người phụ nữ này đang suy nghĩ cái gì vậy? “Ai bắt cô hầu hạ tôi!” “Tôi muốn biết chuyện về Miêu Cương!”
Lâm Mạc Huy tức giận hét lên.
Dạ Mạt sửng sốt, cô ta vẫn rất tự tin vào sức hấp dẫn của mình.
Hơn nữa, mị độc mà cô ta đang tu luyện là thứ chuyên dùng để quyến rũ đàn ông.
Không lẽ Lâm Mạc Huy bất lực sao?
Trong tình huống này, anh lại chỉ muốn biết về Miêu Cương?
Dạ Mạt cau mày, im lặng một lúc lâu rồi lắc đầu: “Tôi xin lỗi, tôi không thể nói cho ngài biết chuyện về Miêu Cương.
Lâm Mạc Huy trầm giọng nói: “Cô đừng quên, tôi là người đã cứu mạng nhỏ của cô đấy!”
Sắc mặt Dạ Mạt tái mét, trầm giọng nói: “Ngài Lâm, ngài đã cứu tôi nên tôi rất biết ơn ngài, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện gì phản bội Miêu Cương!” “Thế như này đi, cái mạng này, tôi trả lại cho ngài!” Sau đó, cô ta cầm lấy con dao găm bên cạnh và đâm thẳng vào tim mình.
Lâm Mạc Huy không khỏi kinh ngạc, người phụ nữ này khá là trung thành.
Nhanh chóng siết chặt cổ tay Dạ Mạt và giật lấy con dao găm.
Dạ Mạt cau mày: “Ngài Lâm, tôi trả lại mạng cho ngài cũng không được hả?" “Chẳng lẽ ngài còn muốn tra tấn tôi đến chết?”
Lâm Mạc Huy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng xua tay: “Thôi đi, thấy có một lòng trung thành, tôi sẽ không so đo tính toán với cô nữa!” "Mang sư phụ và sư huynh của cô đi đi, tôi cứu mạng cô, cũng không cần cô bảo đáp đầu.
"Nhưng mà, ít nhất tôi hy vọng, sau này cô sẽ không phải là kẻ thù của tôi, hiểu không?"