Hứa Đình Hùng nhếch miệng: “Thanh Mây, đời này cũng đừng mong hiếu thảo giống như Thanh Tuyết."
Phương Như Nguyệt trừng mắt liếc ông ta một cái: “Trước kia Thanh Mây cũng rất hiếu thảo" “Sau khi con bé theo chân Lâm Mạc Huy thì bị Lâm Mại
Huy này làm hư" “Lâm Mạc Huy này thật sự không phải thứ gì tốt Hứa Đình Hùng lập tức gật đầu, chửi bậy theo vài câu
Sau một lúc lâu, Hứa Đình Hùng đột nhiên ngạc nhiên nói: “Đúng rồi, Kiến Đình, ba mươi năm tỷ con chuyển cho mẹ kia là làm gì?”
Trong lòng Phương Như Nguyệt giật mình, cuối cùng vẫn hỏi chuyện ba mươi năm tỷ này.
Kiến Đình nhìn Phương Như Nguyệt, không dám trả lời.
Phương Như Nguyệt thấp thỏm một lát, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức nói: "Vậy bảy mươi tỷ Kiến Đình chuyển cho ông, ông làm gì?”
Hứa Đình Hùng lập tức nghẹn lời, qua nửa ngày, ông ta mới khoát tay nói: "Tôi... Tôi đầu tư nhỏ một chút." Phương Như Nguyệt cũng lập tức nói: “Tôi cũng đầu tư một
Hai người nhìn nhau không nói, cuối cùng cũng không truy hỏi nữa, dù sao trong lòng hai người đều có quỷ.
Kiến Đình nhìn một màn này, không khỏi cười thầm không ngừng trong lòng.
Lúc ấy cậu ta cố ý chuyển tiền cho hai người này chính là vì việc hôm nay. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Sự thật chứng minh, mình sớm chuẩn bị tốt những chuyện này là chính xác.
Chuyện kiểm toán lần này sau khi bị Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt mạnh mẽ ép xuống, trong nhà cũng yên tĩnh mấy ngày.
Hai ngày nay, mỗi ngày Kiến Đình đều thúc giục Lâm Mạc Huy thu tiền cho công ty, cậu ta đã xài hết tiền của cả công ty. Lúc trời tối, Phương Như Nguyệt đang ngủ, đột nhiên bị một tràng chuông điện thoại đánh thức.
Bà ta nhận điện thoại, bên kia truyền đến tiếng Phương Như Linh gần như gào thét: “Phương Như Nguyệt, chị... Sao chị có thể hại con trai tôi thành như vậy?” “Có phải chị muốn hại chết người một nhà chúng tôi mới được không?"
Phương Như Nguyệt mơ hồ: “Linh, sao thế?”
Phương Như Linh bên kia lại không trả lời, chỉ gào khóc.
Phương Như Nguyệt hết cách, chỉ có thể gọi điện cho Ngô Phi Điệp, vậy mới biết được Tân Bình xảy ra tai nạn giao thông, đã được đưa tới bệnh viện.
Bà ta ngay lập tức đuổi theo tới bệnh viện, vừa đến nơi đã thấy Ngô Trung Kiên, Phương Như Linh và Ngô Phi Điệp đứng bên ngoài phòng mổ
Nhìn thấy Phương Như Nguyệt, Phương Như Nguyệt trực tiếp nhào lên, bàn tay tát vào mặt bà ta, tức giận gào thét "Phương Như Nguyệt, chị còn mặt mũi mà tới à" “Nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi... Tôi liều mạng đến cùng với chị. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Phương Như Nguyệt mơ hồ: "Linh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em... em nói với chị một chút." “Chị thật sự không biết xảy ra chuyện gì, cho tới bây giờ chị cũng chưa từng cho nó mua xe gắn máy “Chị biết rõ Tân Bình không có bằng lái, sao chị dám cho nó mua xe gắn máy chứ?"
Phương Như Linh tức giận nói: “Chị còn nói không có?" “Phi Điệp cũng nói rồi, tiền Tân Bình mua xe gắn máy chính là chỉ cho "Chiếc Harley này hơn bảy nghìn tỷ mốt, Tân Bình nào có tiền mua?"
Phương Như Nguyệt sửng sốt, tình huống này là sao? Bà ta nhìn về phía Ngô Phi Điệp. Sắc mặt Ngô Phi Điệp ngượng ngùng, không dám đối mặt với bà ta. “Phi Điệp, rốt cuộc... rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” “Con nói cho bác cá nào. “Lúc nào bác cho nó tiền mua xẻ gắn máy? Con... Con đừng vu oan bác chứ
Phương Như Nguyệt vội la lên.
Ngô Phi Điệp cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Bác cả, con không và oan bác “Tiên xe gắn máy này chính là bác cho
Phương Như Nguyệt mở to đôi mắt: “Con... Con nói gì?" “Lúc nào bác cho nó tiền?"
Ngô Phi Điệp nhìn vào mắt Phương Như Nguyệt: “Bác cả, bác quên rồi à?" “Ba mươi năm tỷ lần trước bác cho tụi con...