Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 29: Phải tìm được nhân viên vệ sinh kia





Triệu Gia Kiệt kể lại tình hình vừa rồi cho Triệu Bình Minh, ông ta nghe xong mừng rỡ vô cùng.

Xong việc lần này đuổi Lâm Mạc Huy đi rồi công lao sẽ thuộc về mình. Một mũi tên trúng hai đích!

"Bà Kiều, bà đừng lo lắng quá. Con trai tôi là chuyên gia phẫu thuật, nó sẽ phụ trách phẫu thuật cho con bà. Tôi dùng tính mạng bảo đảm cậu Vỹ sẽ không xảy ra chuyện gì.” Triệu Bình Minh nói một cách chắc nịch.

"Thật không? Viện trưởng Minh, con trai tôi nhờ cả vào ông. Chỉ cần ông có thể cứu sống con trai tôi thì tôi bảo đảm sau này mỗi năm tôi sẽ quyên góp cho bệnh viện ít nhất một trăm tỉ.” . Ngôn Tình Sắc

Triệu Bình Minh suýt thì cười ra tiếng, nếu “kêu gọi" được khoản tiền đó thì ông ta sẽ có công lao lớn nhất, sau này chức vụ của ông ta sẽ còn hơn cả vị trí viện trưởng bây giờ.

Triệu Bình Minh ra chỉ định đưa cậu Vỹ vào phòng mổ, Triệu Gia Kiệt phụ trách phẫu thuật.

Triệu Gia Kiệt bước vào chuẩn bị phẫu thuật thì nhìn thấy kim châm trên người cậu Vỹ.

"Làm trò gì vậy?" Triệu Gia Kiệt nhíu mày hỏi.

Bác sĩ kia đáp: "Cái này là ban nãy Lâm Mạc Huy cắm xuống."


Vừa nghe đến Lâm Mạc Huy, Triệu Gia Kiệt liền nổi giận: "Thời đại nào rồi mà còn dùng cái thứ cổ hủ này, muốn lừa ai chứ!"

Triệu Gia Kiệt nói xong rút hết năm cây kim châm ra, ngay sau đó cậu Vỹ phun ra một ngụm máu tươi, chiếc monitor phát ra tín hiệu cảnh báo nguy cấp.

"Không được rồi, bệnh nhân rơi vào cơn nguy kịch, cần được cấp cứu khẩn cấp!" Bác sĩ kia kêu lên.

Triệu Gia Kiệt thấy cảnh tượng này suýt chút nữa tè ra quần. Cậu Vỹ lại rơi vào tình thế nguy hiểm cực độ, lúc này dù có cấp cứu thì e rằng tỉ lệ thành công không đến 1%.

Triệu Gia Kiệt hoảng hốt chạy ra khỏi phòng phẫu thuật, Triệu Bình Minh nghe xong cảm thấy huyết áp như tăng vọt lên.

Đúng lúc này có một nhóm người đến ngoài cửa phòng, dẫn đầu là Hoàng Vĩnh Phong.

"Con trai tôi thế nào rồi?" Hoàng Vĩnh Phong lớn tiếng hỏi như sắp đánh người, dọa Triệu Gia Kiệt và Triệu Bình Minh khiếp hồn bạt vía.

Phía sau Hoàng Vĩnh Phong là một ông già tóc bạc. Có người khẽ thốt lên: “Là Thần y Chánh!"

Ông già đó họ Nhạc, được mệnh danh là thần y đứng thứ hai ở thành phố Hải Dương, y thuật của ông ta so với ông cụ Phong vẫn có phần hơn.

Triệu Bình Minh lúc này mới thở phảo nhẹ nhõm, ông ta mời Thần y Chánh vào phòng phẫu thuật.

Thần y Chánh vào đến nơi vừa xem thấy tình hình liền nhắn mày lại: “Sao lại thành ra thế này, lúc nãy mới nói đã qua cơn nguy kịch rồi mà?”

"Tôi... tôi cũng không rõ tại sao lại thành ra thế này... chúng tôi vừa chuyển cậu Vỹ tới đây thì đã thấy thế này..." Triệu Gia Kiệt run run nói.

“Cậu đã làm gì rồi?" Thần y Chánh trầm giọng hỏi.

Triệu Gia Kiệt: “Tôi chưa làm gì cả."

Bác sĩ bên cạnh nói nhỏ: “Chủ nhiệm, ban nãy anh vừa rút kim châm trên người bệnh nhân."

Thần y Chánh vừa nghe xong lập tức hỏi: “Kim châm gì? Cắm ở vị trí nào?"

Bác sĩ kia chỉ chỉ lên người bệnh nhân nói sơ qua, thần y Chánh kinh ngạc vội hỏi: “Những kim châm này là ai cắm xuống?"


“Là do một nhân viên vệ sinh của bệnh viện tên Lâm Mạc Huy, cậu ta suýt chút nữa hại chết cậu Vỹ may mà chúng tôi kịp thời rút ra." Triệu Bình Minh vội nói.

Thần y Chánh tức giận nói lớn: “Một đám ngu xuẩn! Các người thì hiểu cái gì? Chính năm cây kim châm đó đã giữ mạng cậu Vỹ, các người rút ra là muốn hại chết cậu Vỹ hả?"

"O." Sắc mặt ai nấy đều hoảng hốt, bà Kiều lo sợ gấp gáp nói: "Thần y Chánh, ông... ông mau cứu con trai tôi đi."

Thần y Chánh lắc đầu: “Nếu như kim châm vẫn còn thì chỉ cần một bác sỹ là cứu được nhưng kim châm rút ra rồi, cho dù tôi đích thân điều trị thì chỉ có thể nắm chắc 10% mà thôi."

"Vậy... vậy lại lấy kim châm châm xuống thì thế nào?" Triệu Gia Kiệt nhanh trí nói.

Thần y Chánh: “Tốt nhất đừng có làm bừa! Cậu tưởng có thể tùy tiện châm xuống? Cậu có biết khi châm cứu cần phải nắm rõ vị trí, trình tự, lực tay, độ sâu của từng cây kim châm không? Cậu mà làm bừa thì chỉ khiến bệnh nhân chết sớm hơn thôi!"

Bà Kiều hoảng loạn bật khóc: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?"

"Tìm cậu nhân viên vệ sinh đó, cậu ta nhất định có cách!"

“Nhân viên vệ sinh?” Vừa rồi chính bà ta cho người đuổi cậu ta đi, bây giờ lại tìm người ta?

Hoàng Vĩnh Phong sốt ruột gắt lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi tìm cậu ta đi!"

Lâm Mạc Huy vừa ra khỏi bệnh viện một đoạn thì Triệu Gia Kiệt đuổi kịp hét lên: “Họ Lâm kia đứng lại! Tổng giám đốc Phong gọi anh quay lại! Bảo anh quay lại có nghe thấy không hả?”

Lâm Mạc Huy coi như không nghe thấy anh ta nói, cứ thế đi thẳng.

Triệu Gia Kiệt nhìn thấy đám vệ sĩ của Hoàng Vĩnh Phong thì kêu lên: “Ngăn anh ta lại giúp tôi! Mau!”

Một tên vệ sĩ hùng hổ xông lên kẹp Lâm Mạc Huy lại: “Tổng giám đốc Phong mời cậu quay lại là đã xem trọng cậu, cậu chỉ là một nhân viên vệ sinh quèn, còn không mau quay lại cảm ơn tổng giám đốc!”

"A... a! " Lâm Mạc Huy khẽ kêu hai tiếng rồi nhếch môi cười: “Muốn tôi quay lại? Được thôi, vào bảo tổng giám đốc của các người đích thân ra đây mời tôi đi!”

Một tên vệ sĩ tức giận: “Cậu nói gì? Cậu không biết tổng giám đốc Phong là ai hay sao mà muốn ông ấy ra đây mời cậu? Cậu là cái thá gì chứ? Tôi nói cho cậu biết, cậu mà không vào đó tôi sẽ đánh gẫy hai cái chân chó của cậu!”

Nói rồi tên vệ sĩ vươn tay sắp chạm đến bả vai của Lâm Mạc Huy thì anh nhanh hơn bắt lấy cổ tay của vệ sĩ rồi vặn vài cái nghe rõ tiếng rắc rắc”, cổ tay của tên đó đã bị trật khớp.

“Cậu ta dám đánh người?”


Vài tên vệ sĩ khác thấy vậy xông lên vây Lâm Mạc Huy ở giữa thế nhưng chưa đầy ba phút mấy tên này đã ngã xuống, không đứng dậy nổi.

Triệu Gia Kiệt khiếp sợ chạy trở lại bệnh viện, đến nơi hô lên: “Tổng giám đốc Phong, không hay rồi! Chúng tôi khẩn thiết mời anh ta đến nhưng anh ta không những không quay lại mà còn đánh bị thương vệ sĩ của ông! Thậm chí còn mạnh miệng nói ông phải ra đó quỳ xuống mời anh ta!"

“Cái gì? Muốn chồng tôi quỳ xuống cầu xin ư? Cậu ta là cái thá gì mà dám nói như thế, tôi lập tức lấy cái mạng chó của cậu ta luôn!"

Triệu Bình Minh nghe vậy trong lòng mừng thầm, không ngờ có thể lợi dụng người nhà họ Hoàng giải quyết Lâm Mạc Huy.

“Lâm Mạc Huy này thật là! Ý có chỗ dựa là Hạ Thành Phong mà kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì, thật quá quắt rồi!” Triệu Bình Minh nhân cơ hội thêm dầu vào lửa.

Hoàng Vĩnh Phong cười nham hiểm:

"Hạ Thành Phong thì có là gì? Ở thành phố Hải Dương này, trừ Nam Bá Lộc ra thì tôi không để ai vào mắt cả. Lập tức bắt cậu ta quay lại đây cho tôi!”

Thần y Chánh lắc đầu thở dài nói: “Trách nhiệm của bác sỹ là cứu chữa bệnh nhân, không có y đức thì dù y thuật có cao siêu ing xứng làm bác sĩ."

"Tổng giám đốc Phong, không biết cậu ta chạy đi đâu rồi!" Một tên vệ sĩ chạy vào báo.

“Vậy con trai tôi phải làm sao đây?" Hoàng Vĩnh Phong sốt ruột nói.

Triệu Gia Kiệt nghĩ nghĩ rồi chen vào: “Tạm thời không tìm thấy Lâm Mạc Huy nhưng tôi có thể tìm được vợ anh ta, chỉ cần thần y Chánh giúp chống đỡ một khoảng thời gian ngắn, tôi nhất định sẽ đưa cậu ta về đây! Tôi chỉ cần một ngày nhưng tổng giám đốc Phong, ông phải phối hợp với tôi thì mới khiến cho cậu ta thành tâm chữa trị!"

Hoàng Vĩnh Phong đáp: “Không thành vấn đề!”

Triệu Gia Kiệt vui sướng trong lòng, có sự giúp đỡ của Hoàng Vĩnh Phong thì anh ta sẽ dễ dàng đối phó với Hứa Thanh Mây. Nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này trêu hoa ghẹo nguyệt một phen!




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.