“Mắng tôi xong thì chỉ cần một câu không biết là xong?”
“Triệu Trung Trạch, sao anh lại không hiểu quy củ như vậy chứ?”
Sắc mặt Triệu Trung Trạch vô cùng xấu hổ, nhìn về phía Triệu Nhạc Huân cầu xin.
Mà lúc này, bản thân Triệu Nhạc Huân cũng cực kỳ kinh hoàng, làm sao quản được chuyện của ông ta nữa chứ.
Sắc mặt Triệu Trung Trạch xấu hổ, nhìn về phía mấy trưởng lão trong gia tộc cầu xin giúp đỡ.
Nhưng mấy trưởng lão này cũng quay đầu sang một bên, không thèm để ý tới ông ta.
Ngày thường Triệu Trung Trạch này chính là một con chó săn, chỉ biết vuốt mông ngựa Triệu Nhạc Huân, ỷ thế hiếp người, không để các trưởng bố trong gia tộc vào mắt.
Bên trong nhà họ Triệu, không có bao nhiêu người có hảo cảm với ông ta.
Bây giờ nhìn thấy ông ta ăn khổ thì vui mừng còn không kịp, ai sẽ xuất đầu nói chuyện giúp ông ta chứ?