Các sĩ quan cấp úy trở lại ký túc xá, nào dám ôm tâm tư gì với Mai Truyền Kỳ, trộm chạy tới nhà ăn ăn cơm, hoặc nhờ người khác mang cơm về phòng cho bọn họ ăn.
Dù sao mới huấn luyện ngày đầu tiên đã bị ghi tên xử phạt, còn chịu xử phạt về thể xác, nếu lại bị phát hiện ăn vụng, rất có thể thật sự bị giáng cấp, thế thì mất nhiều hơn được.
Nửa tháng huấn luyện kế tiếp, vô cùng nghiêm khắc, cũng rất đặc biệt, từ lúc các sĩ quan cấp úy tiến vào quân đội tới nay, đây là lần huấn luyện nghiêm khắc nhất, chỉ cần không đạt tới yêu cầu của huấn luyện viên, đều sẽ chịu đủ loại hình thức xử phạt trước nay chưa từng có, làm bọn họ khổ không thể tả.
Trong mấy ngày đó, có ba lần huấn luyện chạy trốn giống ngày đầu tiên, làm bọn họ hận Mai Truyền Kỳ đến ngứa răng, thế nhưng sau đó phát hiện, không những thể năng được tăng cao, mà tỷ lệ bắn trúng cũng được nâng lên, ngay cả phản ứng cũng nhanh nhạy hơn trước kia rất nhiều, trong lòng bọn họ vừa hận vừa cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Lâu dần, cái nhìn của mọi người đối với Mai Truyền Kỳ thoáng thay đổi, bất quá, điểm ấy ngay cả bọn họ cũng không nhận ra, chỉ những khi nhìn thấy Mai Truyền Kỳ, trong lòng sẽ dâng lên một tia kính ý đối với huấn luyện viên.
Đương nhiên, điểm kính ý ấy không chỉ đến từ việc Mai Truyền Kỳ giúp đề cao thể năng cùng tỷ lệ bắn trúng, chính là trong lúc huấn luyện cậu cũng luyện chung với họ, thành tích lại quăng bọn họ một đoạn dài, làm bọn họ tâm phục khẩu phục.
Trong lúc các sĩ quan cấp úy dần dần xem Mai Truyền Kỳ thành huấn luyện viên, Thành Kiện Văn cũng chú ý tới một chuyện rất nghiêm trọng.
Mỗi lần Dư Thiên Nghĩa vào phòng vệ sinh, Mai Truyền Kỳ cũng sẽ vào theo, sau đó, lúc Dư Thiên Nghĩa đi ra, trên mặt đều mang theo nụ cười, Mai Truyền Kỳ cũng theo sau.
Vừa mới bắt đầu, Thành Kiện Văn chỉ coi là trùng hợp, nhưng nhiều lần trùng hợp như vậy thì không thể không khiến người hoài nghi.
Thành Kiện Văn lén lút đem chuyện này nói cho Hà Quân nghe.
“Ngươi hoài nghi Dư Thiên Nghĩa ngầm liên hệ với Mai Truyền Kỳ?” Hà Quân lập tức lắc đầu, vẻ mặt không tin: “Không thể nào, tuy Dư Thiên Nghĩa làm người nhát gan sợ phiền phức, thế nhưng không đến mức phản bội chúng ta, chúng ta bây giờ như là châu chấu trên một chiếc thuyền, nếu Dư Thiên Nghĩa bán đứng chúng ta, hắn cũng không có kết quả tốt. Ngươi biết hắn đã từng hại Mai Truyền Kỳ, nếu hắn nói ra chuyện này, chắc chắn sẽ bị xử phạt.”
Thành Kiện Văn không cảm thấy mình hoài nghi Dư Thiên Nghĩa có cái gì sai: “Nếu Mai Truyền Kỳ cho Dư Thiên Nghĩa chỗ tốt thì sao? Tỷ như đáp ứng chỉ cần Dư Thiên Nghĩa nói ra chân tướng, sẽ bỏ qua chuyện cũ? Thậm chí còn trên Tòa án quân sự nói tốt cho Dư Thiên Nghĩa? Ngươi nghĩ thế lực Mai gia thế nào, làm thẩm phán không phán Dư Thiên Nghĩa có tội cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Chuyện này…” Khuôn mặt tin tưởng vững chắc của Hà Quân lộ ra vết nứt.
Thành Kiện Văn thở dài: “Ta cũng không phải hoàn toàn hoài nghi Dư Thiên Nghĩa, trong lòng vẫn có một nửa tin tưởng hắn sẽ không bán đứng chúng ta, bất quá, chúng ta vẫn nên chú ý nhất cử nhất động của Dư Thiên Nghĩa, nếu hắn thực sự làm ra chuyện có lỗi với chúng ta, chúng ta liền…”
Không cần nói ra câu kế tiếp, Hà Quân cũng minh bạch ý tứ của hắn.
“Mấy ngày nay ngươi phải cẩn thận quan sát Dư Thiên Nghĩa, chỉ cần Dư Thiên Nghĩa một mình vào phòng vệ sinh, Mai Truyền Kỳ cũng sẽ vào cùng, đương nhiên, không phải lần nào cũng như thế, có thể là sợ làm người khác hoài nghi, hai ba ngày mới có một lần.”
Hà Quân nghe Thành Kiện Văn nói như vậy, cũng cùng chú ý hành động của Dư Thiên Nghĩa.
Giờ nghỉ hôm sau, hắn còn thật sự thấy Dư Thiên Nghĩa sau khi vào phòng vệ sinh, Mai Truyền Kỳ cũng tiến vào theo.
Hà Quân do dự chốc lát, vẫn là trước quan sát một khoảng thời gian rồi tính tiếp.
Hai phút sau, Dư Thiên Nghĩa tựa như nghe được chuyện gì tốt, vẻ mặt tươi cười đi ra.
Hà Quân giả vờ cái gì cũng không biết, tiến lên hỏi: “Dư Thiên Nghĩa, ngươi vào phòng vệ sinh gặp chuyện gì vui thế, sao lại cười vui vẻ đến như vậy?”
Dư Thiên Nghĩa không nín được cười, lại cười ra tiếng: “Nào có gặp phải chuyện tốt gì, chẳng qua trong phòng vệ sinh nghe được chuyện cười mà thôi.”
Hà Quân lập tức suy đoán lời Dư Thiên Nghĩa nói.
Trong phòng vệ sinh, nhất định Mai Truyền Kỳ cho Dư Thiên Nghĩa chỗ tốt gì, nên mới làm hắn cười vui vẻ như vậy.
Dư Thiên Nghĩa lại là người không biết che giấu tâm tình, cho nên đem chuyện tốt nói thành nghe được chuyện cười, cứ như vậy, cũng không cần kìm nén tâm tình cao hứng.
Bằng không, trong phòng vệ sinh nào có thể nghe được chuyện cười gì, kỹ thuật nói dối cũng quá kém đi.
“Nguyên lai là nghe được chuyện cười.” Hà Quân ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nói đi cũng phải nói lại, một đại nam nhân như ngươi, như thế nào lại giống nữ nhân như vậy, đi vệ sinh cũng lâu như thế a.”
Dư Thiên Nghĩa cũng không cảm thấy Hà Quân không thích hợp, cười nói: “Ta nghe xong chuyện cười mới ra, nói thật nha, câu chuyện đó thật sự rất buồn cười…”
Hà Quân nào có tâm tình nghe hắn nói gì, lực chú ý đều đặt trên người Mai Truyền Kỳ vừa mới bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Mai Truyền Kỳ chú ý tới ánh mắt Hà Quân, ý vị thâm trường cười, cho người ta một loại cảm giác nắm chắc phần thắng.
Hô hấp Hà Quân hơi cứng lại, thu ánh mắt về, nhìn về phía Dư Thiên Nghĩa luôn nói không ngừng, ánh mắt ngày càng lạnh.
Mai Truyền Kỳ nhìn thấy ánh mắt Hà Quân xem Dư Thiên Nghĩa, cười càng tươi, ngay sau đó, thu hồi nụ cười, lớn tiếng quát: “Toàn thể đội viên tập hợp!”
Các sĩ quan cấp úy nghiêm chỉnh tìm tới vị trí của mình.
Mai Truyền Kỳ đứng trước đội ngũ: “Hơn nửa tháng này, mọi người biểu hiện không tệ, ít nhất hiện tại tôi đã không tìm được lý do xử phạt mọi người.”
Trên mặt các sĩ quan cấp úy hiện lên vẻ đắc ý.
Bọn họ đã rất nỗ lực không để cho mình phạm sai lầm, làm Mai Truyền Kỳ không tìm được cơ hội phạt bọn họ, bất quá, về phương diện thành tích vẫn tạm được, nhưng so với ngày đầu tiên bọn họ đã làm tốt hơn rất nhiều.
Mai Truyền Kỳ làm lơ vẻ mặt đắc ý của bọn họ, khóe miệng cong lên: “Thế nhưng, còn xa mới đạt tới yêu cầu của tôi.”
“Báo cáo.” Một sĩ quan cấp úy kêu lên.
“Nói.”
“Không biết yêu cầu của Mai thiếu tá là gì?”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Yêu cầu của tôi kỳ thực rất đơn giản, phụ trọng ở phòng trọng lực trên mười lăm phút, sau khi huấn luyện xà đơn, tỷ lệ xạ kích có thể vượt qua 90%, thời điểm tôi tấn công, mọi người có thể tránh thoát truy kích của tôi, trước mắt mới nghĩ như vậy thôi.”
Tất cả mọi người đều không lên tiếng, muốn đạt đến yêu cầu của Mai Truyền Kỳ, quả thực chính là tìm ngược.
“Huấn luyện hôm nay kết thúc ở đây, kết tiếp sẽ là huấn luyện cơ giáp, tôi sẽ để mọi người nghỉ ngơi nửa ngày, ngày mai tập hợp tại sân huấn luyện cơ giáp, nghiêm, giải tán.”
Các sĩ quan cấp úy nghe buổi chiều không cần huấn luyện, một trận hoan hô.
Mai Truyền Kỳ lên xe huyền phù trở về Đông đại ký túc xá tìm Phong Tĩnh Đằng, xác định bạn lữ mình không mở cuộc họp, mới tiến vào văn phòng: “Hôm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Phong Tĩnh Đằng lập tức gọi người mang hai phần cơm vào đây, sau đó, đứng dậy ngồi bên cạnh Mai Truyền Kỳ: “Tình huống huấn luyện bên kia thế nào?”
Mai Truyền Kỳ rất tự nhiên ôm tay Phong Tĩnh Đằng, dựa vào ngực anh: “Hà Quân tựa hồ hoài nghi Dư Thiên Nghĩa.”
Trong nửa tháng huấn luyện tại Nam đại ký túc xá, chỉ cần Dư Thiên Nghĩa vào phòng vệ sinh, cậu cũng sẽ cùng tiến vào, sau đó, truyền phát vài câu chuyện cười làm Dư Thiên Nghĩa vui vẻ, tạo ra tình huống giống như cậu âm thầm qua lại với Dư Thiên Nghĩa.
Cậu chọn ra tay với Dư Thiên Nghĩa, bởi vì trong bốn người Hà Quân, Dư Thiên Nghĩa, Đặng Phi, Thành Kiện Văn, hắn là người tương đối nhát gan sợ phiền phức, rất dễ khiến người khác hiểu lầm, hơn nữa đầu óc người này không đủ thông minh, bị oan uổng cũng không biết làm sao sáng tỏ được.
“Nếu đã hoài nghi Dư Thiên Nghĩa, em không cần tiếp tục thường xuyên tạo ra nhiều tình huống như vậy để người khác hiểu lầm, miễn cho biến khéo thành vụng.”
“Tôi sẽ để bọn họ tự nghi kỵ lẫn nhau một khoảng thời gian, rồi lại ra tay.”
“Ừm, hành động của em rất có thể khiến Vệ Long tự mình đi một chuyến đến gặp em, cho nên, em phải chuẩn bị cho tốt, đừng đến lúc nhìn thấy hắn lại lộ cảm xúc phẫn nộ.”
“Được, tôi biết rồi.”
Phong Tĩnh Đằng đứng lên, lấy một phần văn kiện trong tủ ra: “Đây là những thứ điều tra được của Dương Thường Chính trung tướng, em nhìn thử xem”
Mai Truyền Kỳ cảm thấy Phong Tĩnh Đằng đưa cậu phần văn kiện này, nhất định trong đó có nội dung quan trọng, liền cẩn thận mở ra xem.
Sau đó, ở một nội dung, nhìn thấy cái tên vô cùng quen thuộc.
“Mai Chấn Thu?”
Mai Truyền Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phong Tĩnh Đằng: “Mai Chấn Thu này lẽ nào là thúc công của tôi đi?”
Trong tư liệu có ghi, hơn ba năm trước Mai Chấn Thu cùng Dương Thường Chính từng phụ trách đồng thời quản lý một nhánh quân đội. Lúc sau Mai Chấn Thu lên thượng tướng, Dương Thường Chính cũng lên trung tướng, được điều đến Trung Á Châu quản lý quân đội Nam bộ, sau đó hai người cũng rất ít liên lạc lại.
Phong Tĩnh Đằng chỉ vào tên Mai Chấn Thu: “Em xem phía sau Mai Chấn Thu là hai chữ thượng tướng, em nói ở Diroya tinh cầu này, có mấy người là Mai Chấn Thu thượng tướng?”