Gã nhấc chân lên, phát hiện dưới lòng bàn chân dính đầy chất lỏng sềnh sệch, ngay cả bồn tắm đều có cả.
“Đây là cái gì?”
Mai Truyền Kỳ trả lời: “Sữa tắm.”
Sousan ngửi một cái, đúng là hương vị gã thường hay dùng.
Mai Truyền Kỳ nói tiếp: “Là tôi đặc biệt bôi trong bồn tắm…”
Sousan cho rằng đây là gia tăng tình thú, làm thân thể hai người trở nên càng trơn trượt, đáng khinh cười nói: “Ta thích.”
Ánh mắt gã nhìn Mai Truyền Kỳ ngày càng cực nóng, dục vọng cũng tăng cao, đột nhiên lấy tay xả khăn tắm đang quấn trên eo, lộ ra nhất trụ kình thiên hùng vĩ.
Mai Truyền Kỳ cúi đầu liếc nhìn, khóe miệng chậm rãi cong lên, Sousan bỗng cảm thấy có chút hoảng sợ, luôn cảm thấy nụ cười này không có ý tốt gì.
“Thích thì tốt, đây là tôi đặc biệt bôi trong phòng để đối phó ngài đấy.”
Mai Truyền Kỳ còn chưa nói hết lời, sắc mặt bỗng đanh lại, trực tiếp ra quyền về phía Sousan.
Sắc mặt Sousan đại biến, không ngờ Mai Truyền Kỳ lại dám ra tay ở địa bàn của gã, khó lòng phòng bị, nặng nề đã trúng một quyền, dưới chân trượt một cái, ngã ập xuống.
Gã hoảng loạn đưa tay muốn bắt thứ nào đó, mà buồng tắm quá lớn, xung quanh đều không có thứ gì giúp gã giữ vững thân thể.
Cơ thể ngã thật mạng xuống sàn, sau gáy còn đập trúng cạnh bồn, “Ầm” một tiếng thật lớn, nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh.
Mai Truyền Kỳ lo Sousan còn chưa ngất hẳn đi, liền đánh mấy quyền lên người gã, sau đó đẩy người ra ngoài, còn tìm dây thừng trong phòng trói chặt gã lại.
Việc bôi sữa tắm lên bồn tắm không phải do cậu đánh không lại Sousan, mà chủ yếu dưới tình huống cận chiến, muốn trong khoản thời gian ngắn đánh ngất đối thủ là điều không thể, vì vậy cậu mới dùng chút thủ đoạn, tránh Sousan có cơ hội ra ngoài cầu cứu.
Mai Truyền Kỳ vứt người dưới đất, xác định xung quanh không có thiết bị cầu cứu bên ngoài, mới yên tâm đi tìm súng giấu trong phòng.
Tiếp theo, dưới gối, dưới giường, trong tủ quần áo, ngăn bàn, dưới ghế tất cả các nơi, tổng cộng tìm được hơn 20 khẩu súng lớn nhỏ, sau đó lại giấu sang nơi khác.
Lại mở ra quang não, xâm nhập hệ thống theo dõi, may mắn lần trước khi xâm nhập viện nghiên cứu, Phong Tĩnh Đằng đã dạy cậu viết một vài chương trình, mới có thể dễ dàng phá giải lớp phòng ngự đối phương.
Mai Truyền Kỳ kiểm tra tình huống mỗi tầng lầu, dưới tầng một tìm được một cửa kho, mà đối diện đó bày ra các loại cơ giáp cỡ nhỏ, cơ giáp cao khoảng chừng ba, bốn mét, số lượng không nhiều, chỉ vài chục cái mà thôi.
Lúc sau, cậu xem lại tình huống đường hầm có thể đào tẩu, xác định có cầu thang nối thẳng xuống tầng ngầm, rồi chỉnh lại tình huống trong hầm mỏ.
Mai Truyền Kỳ thấy khoáng động hiện tại không phát sinh bất kỳ tình huống gì, liền đóng lại quang não, lên kế hoạch sau khi chạy trốn.
Năm tiếng sau, Sousan tỉnh lại, đau đớn trên mặt cùng sau gáy làm gác bừng tỉnh, thấy Mai Truyền Kỳ ngồi trên ghế cầm súng chơi đùa, sắc mặt hơi đổi: “Mày là ai? Sao phải lẻn vào đám nô lệ tụi tao bắt tới?”
Gã giãy giụa thân thể, phát hiện tay chân mình đều đã bị trói, phía bên ngoài còn bọc một tầng chăn, chỉ lộ đầu ra ngoài, cả người không thể nhúc nhích.
“Không hổ là Sousan lão đại, ở tình huống này mà còn có thể bình tĩnh như vậy.”
Mai Truyền Kỳ cười đứng dậy đi tới trước mặt gã, chĩa súng vào đầu: “Sợ không?”
Sousan gắt gao nhìn chằm chằm vào khẩu súng cách gã không tới nửa thước, trầm giọng hỏi: “Mày muốn làm gì?”
“Tao chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn cho mày nếm thử tư vị làm nam sủng.” Mai Truyền Kỳ nhìn sắc mặt Sousan vô cùng khó coi, cười cười: “Đừng lo lắng, tao không hứng thú vật phía dưới của mày đâu, chỉ muốn mày cảm nhận sợ hãi, cảm giác bất lực, còn có loại thống khổ tới gần tử vong.”
Sousan giả bộ trấn định, hừ lạnh một tiếng: “Mày giết tao, mày cũng trốn không thoát nơi này được đâu.”
“Có đúng không?” Mai Truyền Kỳ không lo lắng chút nào, giơ tay đánh một quyền lên mặt gã: “Tao dám bắt mày, lẽ nào lại sợ chết.”
Sousan rên lên một tiếng, đầu bị đánh nghiêng qua một bên, khóe miệng tràn ra tia máu.
Mai Truyền Kỳ lấy thông tấn khí ra, mở miệng nói: “Cùng tao nói mấy câu, tao bỏ qua cho mày, nếu không…”
Mai Truyền Kỳ chỉ súng về bộ vị giữa hai chân gã: “Mày nói xem, nếu không còn thứ này, cuộc sống về sau mày sẽ ra sao?”
Sousan nổi lên: “Mày dám.”
Không còn đồ vật này, đâu còn tính là một nam nhân.
“Tại sao tao không dám, mày đang trong tay tao, tao muốn làm gì thì làm. Ngược lại thứ này của mày không biết đã hại qua bao nhiêu người rồi, tao phế nó, cũng coi như tích đức đi.” Mai Truyền Kỳ không nhẹ không nặng nện xuống, khiến Sousan đau đến rống to vài tiếng, trên trán cũng bốc lên mồ hôi lấm tấm.
“Đồ khốn, mày…” Sousan phát hiện Mai Truyền Kỳ căn bản không ăn cứng, đành mềm giọng lại: “Mày muốn tao nói gì?”
Mai Truyền Kỳ nói: “Tao đói rồi, bảo người mang cơm lên đi.”
Sousan ngẩn người.
“Nói mau.” Mai Truyền Kỳ dùng súng đánh lên bụng Sousan một cái.
Sousan bị đau: “Tao nói, tao nói.”
Gã rất nhanh hiểu rõ mục đích của Mai Truyền Kỳ, thế nhưng, vẫn ngoan ngoãn dựa theo Mai Truyền Kỳ nói mà làm.
Chờ gã lấy lại quyền chủ động, nhất định phải đánh chết người trước mắt này.
Sousan bộc lộ ánh mắt tàn nhẫn, ngoan độc nói: “Tao đói rồi, bảo người mang cơm lên đi.”
Mai Truyền Kỳ hài lòng dùng máy thu âm lại, sau đó lại bảo gã nói thêm vài câu nữa.
Sousan càng nói càng hoảng sợ, cảm thấy nam nhân này thật không đơn giản.
Mai Truyền Kỳ cất thông tấn khí lại, nhìn gã cười tà mị: “Thiệt thòi cho mày ngồi vào vị trí thủ lĩnh, lại không biết chữ sắc trên đầu là một cây đao, hay là nói mày rất tự tin vào bản lĩnh của mình.”
Cậu đứng lên dựa vào cạnh ghế: “Tự tin là chuyện tốt, nhưng quá mức tự tin liền sẽ dễ dàng biến thành tự cho là đúng.”
Nói xong, Mai Truyền Kỳ nắm ghế quất về phía Sousan.
Sousan bị đánh một đòn thật mạnh vào mặt, cả người liền ngất đi.
Mai Truyền Kỳ dùng vải bố nhét vào miệng Sousan, cầm thông tấn khi đi tới cửa.
Hai tên đại hán bên ngoài nghe có tiếng mở cửa, vội quay đầu, thấy là tên nam sủng hồi trưa đưa tới, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì?”
Mai Truyền Kỳ cười cười, ấn phím thông tấn khí trong tay, sau đó, hai tên đại hán liền nghe trong phòng chuyển ra giọng Sousan lão đại: “Tao đói rồi, bảo người mang cơm lên đi.”
“Dạ.” Một tên trong đó cầm thông tấn khí, ra lệnh nhà bếp bảo người mang thức ăn lên.
Mai Truyền Kỳ đóng cửa lại, nhấc Sousan đang bất tỉnh dưới đất lên giường, dùng chăn đắp kín, chỉ lộ ra ăn nửa cái đầu.
Chờ người đưa thức ăn lên, lợi dụng lúc gã đang ngủ, thu dọn bữa trưa đã dùng xong liền nhanh chóng rời phòng.
Mai Truyền Kỳ lại vứt người xuống đất, vì không muốn đối phương chết nhanh như vậy, còn tốt bụng thoa thuốc lên chỗ bị thương của gã. Lần nữa ngồi vào ghế, ăn no một bữa, chờ Sousan tỉnh lại, rồi cho gã ăn cơm. Mai Truyền Kỳ bình yên vượt qua một ngày, không ai phát hiện gã đã bị Mai Truyền Kỳ chế phục, đám đại hán trông coi bên ngoài không thấy lão đại đi ra, chỉ cho làm gã có tân sủng, không nỡ xuống giường.
Huống hồ chuyện này cũng thường phát sinh, chỉ cần có tân sủng đến, lão đại ba ngày ba đêm không ra khỏi phòng cũng là chuyện bình thường.
Sáng hôm sau, Mai Truyền Kỳ ăn sáng xong, liền mở quang não xâm nhập hệ thống camera, đem hình ảnh chia thành năm phần, một phần theo dõi nhất cử nhất động của các đầu mục ở tám mươi tầng lầu, tuy chỉ có thể thấy tình huống bên ngoài, thế nhưng ít nhiều gì cũng có thể biết rõ hướng đi của những người kia.
Bốn phần còn lại thì theo dõi trong khoáng động, theo thứ tự là tình huống làm việc của Phong Tĩnh Đằng, Thượng Quang công tử, Ô Lãng, Lỗ Nghị, làm như vậy là muốn nhìn hướng đi của bọn họ, cậu có thể dễ dàng phối hợp hành động.
Mai Truyền Kỳ luôn quan sát camera, đương nhiên biết Ô Lãng còn chưa tìm được ‘Vương bát’ của Silefan, mà Phong Tĩnh Đằng do là nhân viên bốc vác nên không dễ dàng di chuyển như tạp công, có thể di chuyển đến nơi khác làm việc, nhiều nhất có thể mang viên đá tới phòng tinh luyện, bởi vậy muốn tìm được ‘Vương bát’ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Sau đó, cậu phát hiện Thượng Quan công tử tựa hồ cũng gia nhập hành động lần này, hỗ trợ tìm kiếm ‘Vương bát’, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Lỗ Nghị cũng giống như đám người Ô Lãng, lúc làm việc, cũng niệm tiếng lóng, bất quá nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra miệng của hắn đang động đậy.
Cứ như vậy, Mai Truyền Kỳ ở trong phòng Sousan ba ngày. Đến sáng ngày thứ tư, cậu vẫn giống như ba ngày trước, dùng máy ghi âm gọi đại hán, bảo bọn họ chuẩn bị bữa sáng.
Hai tên đại hán chẳng giống như ngày thường trực tiếp truyền tin cho người khác để mang bữa sáng lên, mà ngó vào phòng trước, nhìn xem lão đại có gì không, sau đó mới truyền tin.
Mai Truyền Kỳ nhìn động tác của đại hán, liền biết chuyện này không gạt được nữa, dù sao Sousan cũng không thể không ra khỏi cửa, nếu hôm nay hoặc ngày mai lại không xuất hiện, người bên ngoài nhất định sẽ hoài nghi.
Cậu ăn sáng xong, nhanh chóng mở camera lên, phát hiện hôm nay Phong Tĩnh Đằng và Lỗ Nghị đều cùng làm chung trong một khoáng động.