Mai Truyền Kỳ nghe có tiếng bước chân của hai người đang đến gần mình, chớp chớp đôi mắt dưới lớp mặt nạ, cùng lúc, mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi.
Má ơi, là tên tao bao (lẳng lơ) nào xịt nước hoa nồng như vậy, trong quân đội không cho xịt nước hoa, rốt cuộc là ai dám phạm quân quy?
Tiếng bước chân rất nhanh đi đến chỗ cậu, cũng không dừng lại bao lâu, rồi đi về phía trước, sau đó, âm thanh đã vòng qua phía sau cậu.
Sĩ quan đi sau lưng Phong Tĩnh Đằng, nhìn thấy anh đi qua người thứ tư mặc âu phục màu trắng ở hàng thứ nhất, hơn nữa, chỉ nhìn qua hai lần, liền cất bước đi về phía người thứ năm và người thứ sáu, khóe miệng hơi cong lên.
Kế tiếp, tốc độ nhìn người của Phong Tĩnh Đằng cực kỳ nhanh, ba phút sau, liền đem năm mươi người trên đài nhìn một lần, sau đó, quay lại quan sát thêm một lần nữa, cuối cùng trở lại hàng thứ nhất
Sĩ quan đi phía sau Phong Tĩnh Đằng, nghẹn cười, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại tá nếu nhận ra ai là bạn lữ của ngài, vậy thì trực tiếp hôn lên đi.”
Các binh lính trên thao trường dường như thấy Phong Tĩnh Đằng Các đã xác định được người, lại bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
Phong Tĩnh Đằng híp mắt một cái.
Anh chỉ cần bước lên một bước, người dưới đài lại càng hưng phấn hơn, hơn nữa, có không ít người căng thẳng dùm anh.
Những sĩ quan cấp tá ngồi bên dưới vừa ăn vừa cười vui vẻ nhìn Phong Tĩnh Đằng, chính là muốn nhìn thử xem Phong Tĩnh Đằng có chọn nhầm người hay không.
Phong Tĩnh Đằng đến trước mặt người thứ năm mặc âu phục màu trắng ở hàng đầu tiên.
Anh không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh đứng đó.
Trong mắt người khác, tựa hồ anh còn đang do dự người trước mắt rất cuộc có phải là bạn lữ của mình hay không.
Tất cả mọi người đều dừng cười và dân thảo luận, lo lắng kêu “nhanh hôn một cái đi.”
Trong lúc mọi người đang căng thẳng Phong Tĩnh Đằng bắt đầu động.
Anh đến gần người thứ năm mặc âu phục màu trắng, từ từ hướng về môi đối phương.
Mai Truyền Kỳ đứng thứ tư ở hàng thứ nhất biết người phun xịt nước hoa đầy người khi nãy đang đứng chéo ở phía bên trái, vì không thể nhìn thấy, cũng không biết tên đó muốn làm gì, tại sao cứ đứng yên một chỗ như thế.
Cũng không biết qua bao lâu, cậu ngửi được mùi nước hoa ngày càng gần, đột nhiên, môi cậu bị người khác hôn một cái.
Muốn hỏi vì sao cậu biết đối phương dùng môi chạm vào mình, đương nhiên trong lúc hôn cậu cảm giác được hô hấp của đối phương truyền tới.
Mai Truyền Kỳ đầu tiên là sửng sốt, người này thế nhưng hôn mình?
Quả thực là chán sống mà.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng lấy lại tinh thần, ra quyền về phía bên trái.
Các binh lính trên thao trường kinh ngạc thốt lên.
Kinh ngạc không chỉ là Phong Tĩnh Đằng đứng trước người thứ năm, lại hôn người thứ tư, càng kinh ngạc hơn người bị hôn lại ra tay đánh Phong đại tá, quả thật không biết tự lượng sức mình.
Hay là trước khi diễn tiết mục này, Nghiêm thượng tá cũng đã nói với những người mặc âu phục màu trắng, nếu như bị Phong đại tá hôn sai đối tượng, phải ra tay đánh Phong đại tá?
Phong Tĩnh Đằng nhanh chóng dùng tay bao lại nắm đấm, thu tay lại, kéo người vào ngực.
Không ngờ, nháy mắt đối phương đến gần, dùng khuỷu tay hướng về ngực anh.
Những người mặc âu phục màu trắng còn lại nghe có âm thanh đánh nhau, vội lui về phía sau, giống như đã được huấn luyện, lui bảy bước, liền ngừng lại, vừa vặn để lại không gian đánh nhau cho Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ.
Phong Tĩnh Đằng vội tránh ra, xoay tay Mai Truyền Kỳ một cái, đem người giam vào trong ngực.
Mai Truyền Kỳ dừng động tác một chút, trong phút chốc, cậu liền đoán được ai đang đánh nhau với mình.
Thử hỏi dưới mắt mọi người, ngoại trừ Phong Tĩnh Đằng, còn có ai dám khi dễ bạn lữ đại tá của mình?
Nếu đoán không sai, Phong Tĩnh Đằng trở lại quân đội, mùi nước hoa nồng nặc trên người là vì che giấu khí vị độc hữu, để phòng ngừa cậu sẽ nhận ra người phía sau chính là Phong Tĩnh Đằng.
Mai Truyền Kỳ cong cong khóe môi, trong lòng với cùng cao hứng.
Nếu Nghiêm thượng tá nói cậu nhất định phải kiên trì trên năm phút, vậy cậu liền cẩn thận chơi một chút, thuận tiện giải trí cho các binh lính trên thao trường.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng nhấc chân giẫm Phong Tĩnh Đằng một cái.
Ngón chân anh ăn đau, miệng tê một tiếng, vội thả tay Mai Truyền Kỳ: “Em…”
Anh vừa mới nói một chữ, liền nhưng lại, vốn là muốn nói “Em làm thật a”, nhưng nghĩ đến trước đó Nghiêm thượng tá có dặn trong lúc tham gia trò này không thể nói chuyện.
Ngay lúc này, loa phát ra vũ khúc mạnh mẽ, giống như đối thủ gặp được đối thủ, âm tiết mang theo một nguồn sức mạnh, tăng cường dục vọng muốn đánh một trận với đối phương.
Phong Tĩnh Đằng thấy Mai Truyền Kỳ không có ý dừng lại, cũng dự định cùng cậu chơi một chút, mở nút, ném áo khoác xuống đài.
Tuy Mai Truyền Kỳ không nhìn thấy, thế nhưng mơ hồ cảm giác dường như đối phương chuẩn bị muốn đánh một trận với mình, nhanh chóng mở nút áo trói buộc thân thể, bày ra tư thế đánh nhau.
Phong Tĩnh Đằng cười thả nhẹ bước chân, từ phía trước Mai Truyền Kỳ dần dần di chuyển về phía bên trái.
Mai Truyền Kỳ hơi hơi nghiêng đầu, muốn dựa vào nhĩ lực để phân rõ đối phương có di chuyển hay không, đáng tiếc lúc này lại có tiếng nhạc, khiến cậu không thể phân biệt rõ đối phương có đang đứng trước mình hay không.
May mà đối phương có xịt nước hoa nồng nặc, để cậu ngửi được khí vị, ngửi được mùi “tao” vị kia đang di động, theo gió đêm thổi qua, hương vị bay vào mũi cậu.
Mai Truyền Kỳ hít sâu một hơi, dựa vào mùi hương cảm nhận vị trí Phong Tĩnh Đằng.
Bỗng nhiên, vũ khúc mạnh mẽ tạm dừng lại, bước chân đang di chuyển của hai người cũng theo đó mà dừng lại, ngay sau đó, vũ khúc lại lần nữa vang lên.
Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ lập tức hướng trước, nhanh chóng đánh lên.
Mọi người ở thao trường đều trợn to mắt nhìn trên đài, thậm chí còn quên ăn thịt đã nướng xong.
Trong đội Ẩn Ảnh, có ai mà không biết thân thủ của Phong Tĩnh Đằng trong đội là nhất đẳng, có thể nói, trong đội của bọn họ không ai có thể đánh thắng được anh, nếu có người muốn số chiêu với anh, trong vòng năm chiêu, nhất định sẽ thua trận.
Nhưng mà, người mặc âu phục màu trắng trên đài, trong vòng năm chiêu vẫn không bại xuống, hơn nữa, dưới tình huống đôi mắt đã bị che lại, còn có thể gặp chiêu nào thì phá chiêu đó, cơ hồ là đánh ngang tay cùng Phong đại tá.
Động tác đánh nhau cùng phản ứng tránh né nhạy bén, còn có năng lực cảm ứng, không ai mà không cảm thấy bội phục người mặc âu phục màu trắng kia.
Dưới đài, có người nhỏ giọng nói: “Mấy người nói cái tên mặc âu phục màu trắng kia rốt cuộc là ai? Theo tôi thấy nếu không phải người đó mang mặt nạ, làm động tác có chút trì độn, nhất định có thể đánh hòa cùng Phong đại tá.”
“Tôi cũng muốn biết, trong đội chúng ta ai có thể đánh qua được năm chiêu với Phong đại tá? Hình như không có ai lợi hại như thế đi? Nếu như có, sớm đã bị truyền ra.”
“Người nọ lẽ nào là sĩ quan ở quân đội khác mà Nghiêm thượng tá mời tới?”
“Tôi thấy không thể nào đâu, chúng ta không thể để những quân đội khác biết đến sự tồn tại của đội Ẩn Ảnh này, làm sao Nghiêm thượng tá có thể mời người của quân đội khác đến đây ăn tết với chúng ta.”
“Nói cũng phải.”
Đám người Chu Cát đã từng cùng Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng tham gia tranh tài ở đấu trường cơ giáp, còn có các binh sĩ biết Mai Truyền Kỳ chính là “Truyền Kỳ”, khi nghe những binh lính khác thảo luận, đều có chút đắc ý cười cười.
Những binh sĩ kia không biết người đánh nhau với Phong đại tá là ai, nhưng bọn họ lại biết.
Các binh lính trên thao trường đều suy đoán người mặc âu phục màu trắng là ai, còn thỉnh thoảng đối hai người trên đài trầm trồ khen ngợi, khiến những người còn mang mặt nạ đứng trên đài có chút ngưa ngứa, cũng muốn quan sát tình huống đánh nhau.
Cuối cùng, vẫn không nhịn được, vội nhấc mặt nạ lên, lén nhìn hai người đang đánh nhau.
Những người dưới đài vẫn đang chăm chú quan sát trận đánh, theo thân ảnh hai người phía trên chuyển động, sau đó, ánh mắt liền rơi vào đám người đang nhấc mặt nạ phía sau lên.
“Ồ! ?” Có binh lính kinh ngạc kêu.
Người bên cạnh hỏi: “Sao vậy?”
“Mấy người nhìn thử xem, trong đám người kia không có Mai Truyền Kỳ, chẳng lẽ là tôi nhìn lầm?”
Mọi người đều nhìn lại đám năm nhân mặc âu phục, xác thực không tìm được Mai Truyền Kỳ.
“Chẳng lẽ Nghiêm thượng tá vì tìm niềm vui cho mọi người, cũng không để Mai Truyền Kỳ đứng trên đài?”
“Hẳn không thể đâu, Nghiêm thượng tá muốn chơi thế nào, cũng không thể chơi Phong đại tá như vậy.”
“Thế Mai Truyền Kỳ đâu? Chắc không phải nhìn thấy Phong đại tá nhận sai người, trong cơn tức giận chạy đi? Ha ha!” Binh lính nói lời này cười ha ha.
Song, không ai cười với hắn, đôi mắt chăm chú nhìn chăm chăm vào người đang đánh nhau với Phong đại tá.
Hai người trên đài từ bắt đầu nghiêm túc đánh nhau, dần dần, hai khối thân thể dán vào nhau, không phải Phong Tĩnh Đằng trói tay trái của Mai Truyền Kỳ, chính là Mai Truyền Kỳ kiềm chế đùi phải của Phong Tĩnh Đằng, khóa lại lẫn nhau, khiến cả hai không thể cử động.
Phong Tĩnh Đằng cúi đầu bên tai Mai Truyền Kỳ, ách thanh nói: “Thân ái, anh đánh mệt rồi, nhảy một điệu cùng anh đi.”
Mai Truyền Kỳ nghĩ Phong Tĩnh Đằng mới vừa làm nhiệm vụ trở về, thân thể khẳng định có chút không chịu nổi, khẽ mỉm cười, đáp ứng nói: “Được thôi, tôi muốn nhảy bước nam.”