Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 227



Sau khi Mai Nguy Hiểm cùng Lam Uy chìm vào giấc ngủ, Phong Tĩnh Đằng lại ở Mai gia tuần tra một vòng, xác định mọi chuyện đều ổn thỏa, mới trở lại phòng hỏi Mai Truyền Kỳ về chuyện thân thể con mình hôm nay sao lại không thoải mái.

Mai Truyền Kỳ liền đem chuyện của Bàng Vinh Lợi nói cho Phong Tĩnh Đằng: “Nguy Nguy một mực khẳng định Bàng Vinh Lợi chính là tên thượng tướng đã nói chuyện cùng Văn Khải Khang, nhưng mà, Bàng thượng tướng lại là cấp dưới trước đây của lão tổ tông, có mối quan hệ thân thiết với Mai gia, sao lại muốn bắt đứa nhỏ để nghiên cứu chứ.”

“Lòng người khó dò, vẫn nên gọi điện hỏi lão tổ tông một chút, nói không chừng, mối quan hệ giữa Bàng thượng tướng cùng Mai gia, cũng chưa chắc hữu hảo như em thấy.”

“Tôi biết.” Mai Truyền Kỳ nhìn nhìn thời gian, đã là hai giờ sáng, nghĩ nghĩ một hồi, quyết định gọi cho lão tổ tông.

Thông tấn khí vang lên vài tiếng, mới thấy đối phương tiếp nhận, nghe ở đầu bên kia truyền đến ngữ khí bất mãn: “Mai Truyền Kỳ, tốt nhất là con có chuyện quan trọng cần nói với ta.”

Phong Tĩnh Đằng thì thầm với Mai Truyền Kỳ: “Chúng ta khẳng định là quấy rầy đến chuyện tốt của lão tổ tông rồi.”

Mai Truyền Kỳ trừng anh một cái, trực tiếp cùng lão tổ tông nói về Bàng Vinh Lợi.

“Bàng Vinh Lợi?” Lão tổ tông nhíu mày, ngữ khí có chút không quá tin tưởng: “Xác định chuyện đó là hắn làm?”

“Nguy Nguy chỉ là thông qua giọng nói với bóng người mà xác nhận, cũng không loại trừ khả năng người khác dịch dung thành Bàng thượng tướng.”

Lão tổ tông trầm mặc một lát, mới nói: “Mà cũng có thể chính là hắn, việc này con cứ để yên đó, ta bảo Chấn Đông theo dõi hắn xem sao.”

Mai Truyền Kỳ có muốn quản cũng không được, đối phương chính là thượng tướng, hiện giờ cậu không có năng lực đi tiếp xúc với người có cấp bậc thượng tướng được.

Lão tổ tông cúp máy, An Tư bên cạnh lập tức hỏi: “Bàng Vinh Lợi, làm sao vậy?”

Lão tổ tông liền đem chuyện Mai Truyền Kỳ nói kể lại cho An Tư: “Chuyện nghiên cứu hơn hai trăm năm trước, Bàng Vinh Lợi có biết, hơn nữa, phụ thân hắn cũng là một thành viên trong viện nghiên cứu đó, chẳng lẽ hắn muốn tiếp tục làm nghiên cứu của phụ thân sao?”

An Tư nghe đến nghiên cứu hơn hai trăm năm trước, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Lão tổ tông vội ôm người vào lòng, an ủi nói: “Đừng lo lắng, trận nổ đó đã khiến mọi tư liệu nghiên cứu cùng nhân viên trong đó nổ thành bột phấn, tuyệt đối sẽ không lưu lại bất kỳ nguy cơ nào khiến người khác phát hiện thân phận của em.”

An Tư đẩy ông ra: “Người đừng an ủi em, nhất định có người hoài nghi em chưa chết, nếu không, người cũng sẽ không đẩy Nguy Nguy ra, làm truyền nhân của người.”

Mai Phi Trần lại lần nữa kéo người vào lòng: “Em đừng lo lắng, ta nhất định sẽ không để Nguy Nguy xảy ra việc gì.”

An Tư đem mặt chôn vào ngực đối phương, không nói chuyện nữa.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, lần lượt từng người đưa đứa nhỏ vào ở Mai gia, hơn nữa, số lượng còn nhiều hơn trước, mặt ngoài là nói làm bạn với tiểu Vương tử, trên thực tế ra sao, mọi người đều biết rõ.

Mai Truyền Kỳ lại tiếp tục sự nghiệp bảo mẫu hàng ngày, tuy nhiên lần này tương đối nhẹ nhàng hơn nhiều, bởi vì bọn nhỏ đều phải đi học, chỉ có cuối tuần hoặc là tan học mới trở lại Mai gia bồi tiểu Vương tử chơi, hơn nữa, bọn nhỏ cũng không còn vì tranh đoạt tiểu Vương tử mà vung tay đánh nhau. (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

Những ngày tháng thế này trôi qua thật nhanh, bất giác tiểu Vương tử đã đến Mai gia được ba tuần, cùng Mai Nguy Hiểm quan hệ ngày càng tốt, cơ hồ là như hình với bóng, đến cuối tuần lại càng khăng khít hơn, mỗi phút mỗi giây đều dính vào nhau.

Thế nhưng cuối tuần này, bởi vì Cố Quân Thanh sinh, Mai Nguy Hiểm muốn đến thăm em gái, nhóc chỉ có thể bỏ lại tiểu Vương tử, cùng ba ba đi đến bệnh viện.

Mai Truyền Kỳ dẫn đứa nhỏ vào phòng cao cấp của bệnh viện đệ nhất, liền thấy Tả Nguyệt cùng Cố Thiếu Đình đang chơi đùa với hài tử, Lôi Tử Hàng ngồi bên giường đút Cố Quân Thanh uống nước.

“Ông ngoại, bà ngoại, cháu đến thăm em bé nè.”

Mai Nguy Hiểm đi vào phòng bệnh, liền hưng phấn kéo váy Cổ Nguyệt, ồn ào muốn xem em gái.

Tả Nguyệt đành ngồi vào vào ghế, để Mai Nguy Hiểm có thể thấy được rõ ràng một ít: “Nguy Nguy, em con mới vừa ngủ, đừng đánh thức bé, bằng không lại khóc đấy.”

Mai Nguy Hiểm nhìn làn da nhăn nheo của em gái, nhíu mày lại: “Sao em gái lớn lên một chút cũng không giống ma ma vậy.”

Tả Nguyệt cùng Cố Thiếu Đình cười nói: “Em con lớn lên sẽ giống cha bé.”

Mai Truyền Kỳ đi qua nhìn hài tử trong lòng Cổ Nguyệt, cười nói: “Lớn lên thật đúng là giống Lôi Tử Hàng, nhìn cái mũi cùng miệng này, giống y hệt Lôi Tử Hàng, về sau khẳng định là một đại mỹ nhân đây.”

Lôi Tử Hàng nghe được lời này phi thường cao hứng, cười khẽ ra tiếng.

Mai Truyền Kỳ nói: “Mẹ, Lôi Tử Hàng cùng Quân Thanh hài tử đều có, có phải nên tổ chức đám cưới cho hai người không?”

Tả Nguyệt cùng Cố Thiếu Đình đáy mắt lộ vẻ kỳ quái, cảm thấy đề cập chuyện này với con rể cũ, thật là có chút không được tự nhiên, đặc biệt vừa rồi nhìn thấy Mai Truyền Kỳ xuất hiện trong phòng bệnh, trong lòng kinh ngạc không thôi, không ngờ Mai Truyền Kỳ lại chạy tới thăm con họ chứ.

“Đúng là nên làm thôi.” Lôi Tử Hàng nói.

Cố Quân Thanh có chút ngượng ngùng rũ mi: “Hài tử đều đã sinh, cần thiết thì làm, dù sao chúng ta cũng đã đăng ký kết hôn, làm hay không cũng không sao cả.”

“Như vậy sao được, Lôi gia chúng ta cũng không thể bạc đãi em.”

Tả Nguyệt thấy Lôi Tử Hàng không để ý đến việc có tổ chức đám cưới trước mặt Mai Truyền Kỳ hay không, liền thoải mái nói: “Các con nếu muốn tổ chức đám cưới cũng phải đợi hài tử đầy tháng, còn không thì cùng tiệc trăm ngày của đứa nhỏ rồi làm chung một thể, thế nào.”

Lôi Tử Hàng nói: “Đều nghe theo mẹ.”

“Việc này còn phải thương lượng với bên thông gia, không thể chuyện gì cũng để bên nhà gái tự chủ được.”

“Vâng.”

Mai Truyền Kỳ thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ, liền vươn tay đến đứa nhỏ trong ngực Tả Nguyệt: “Mẹ, để ba ba ôm con gái một chút nào.”

“Cái gì mà con gái của ba ba hả, đừng gọi lung tung thế chứ.” Tả Nguyệt tức giận trừng cậu, nhưng vẫn là đem đứa nhỏ thả vào tay của cậu.

Mai Truyền Kỳ cười nói: “Con trai con gọi con là ba ba, gọi Quân Thanh là ma ma, vậy con gái của Quân Thanh, cũng chính là em gái của thằng bé, gọi con là ba ba thì cũng giống nhau thôi, huống hồ, đứa nhỏ này gọi Lôi Tử Hàng là cha, cũng không xung đột với người ba ba này, có đúng không, con gái bảo bối ~?”

Lôi Tử Hàng không ngại việc này, coi như nữ nhi có thêm một người ba ba. (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

Tả Nguyệt nói: “Nói như vậy, Nguy Nguy cũng có thể cùng giống em nó kêu Lôi Tử Hàng là cha sao?”

Lập tức, không khí trở nên có chút cổ quái.

Cố Quân Thanh cùng Lôi Tử Hàng nhìn nhau, không nói lời nào.

Cố Thiếu Đình ho nhẹ một tiếng.

Mai Truyền Kỳ cười nói: “Chỉ cần con trai con nguyện ý gọi Lôi Tử Hàng là cha, con cũng không ngại.”

Mai Nguy Hiểm không cao hứng đô đô cái miệng: “Bà ngoại, cháu đã có cha rồi.”

Tả Nguyệt trầm mặt không nói thêm nữa.

Cố Quân Thanh nhìn Tả Nguyệt, biết trong lòng bà vẫn có ý định đem Mai Nguy Hiểm từ trong tay Mai Truyền Kỳ mang về Cố gia nuôi dưỡng.

Lúc này, hộ sĩ đi đến, đưa em bé quay lại phòng sơ sinh.

Hài tử vừa đi, Tả Nguyệt lập tức mở miệng nói: “Truyền Kỳ, nhân dịp mọi người đều ở đây, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng một chút.”

Cố Quân Thanh biết Tả Nguyệt muốn nói cái gì, nhanh chóng hô một tiếng: “Mẹ.”

Tả Nguyệt không thèm để ý đến con gái, nói thẳng: “Truyền Kỳ, tôi không biết cậu đã ở đâu trong suốt nửa năm vừa rồi, chính là cậu không quan tâm đến Nguy Nguy, cậu thấy vậy mà được à? Nếu thực sự không muốn nuôi nó nữa liền đem Nguy Nguy giao cho chúng tôi đi, chúng tôi nhất định có thể nuôi dưỡng Nguy Nguy thật tốt.”

Mai Truyền Kỳ chau mày: “Mẹ, chuyện này chúng ta nói sau đi.”

“Không được, hôm nay nhất định phải nói cho rõ, cậu nói hơn nửa năm nay đưa con trai đến lão tổ tông huấn luyện, là huấn luyện kiểu gì? Cậu có còn để Cố gia chúng tôi vào mắt nữa không? Chúng tôi muốn gặp Nguy Nguy, còn phải đợi sự đồng ý của lão tổ tông, mới có thể đem Nguy Nguy về nhà được mấy ngày.” Cổ Nguyệt càng nói càng giận.

“Mẹ cũng biết hài tử Mai gia đến bảy tuổi sẽ phải đưa đến chỗ lão tổ tông huấn luyện mà, huống hồ Nguy Nguy lại còn là truyền nhân của lão tổ tông nữa, Nguy Nguy ở đó cũng thuận tiện cho việc huấn luyện.”

“Huấn luyện, huấn luyện, chỉ biết có huấn luyện, cậu nhìn hài tử đã gầy cả người rồi đây này, cậu làm ba ba nó kiểu gì thế hả?” Cổ Nguyệt đứng lên: “Tôi mặc kệ, Nguy Nguy là cháu ngoại của tôi, tôi không thể để nó phải chịu thiệt thòi được, chỉ cần đi theo Quân Thanh đổi thành họ Cố, vậy sẽ không cần đi đến chỗ Mai gia huấn luyện, về sau Nguy Nguy sẽ không trở thành quân nhân, Cố gia sẽ cho Nguy Nguy một cuộc sống tốt đẹp.”

Mai Truyền Kỳ cảm thấy vô cùng khó xử.

Cậu biết Tả Nguyệt cũng chỉ muốn tốt cho Nguy Nguy, nhưng mà Nguy Nguy không phải máu mủ của Cố gia.

Tả Nguyệt thấy Mai Truyền Kỳ không lên tiếng, hòa hoãn ngữ khí: “Nếu không phải nửa năm không thấy cậu, tôi cũng sẽ không tức giận đến vậy, nhìn bên cạnh Nguy Nguy không có cha mẹ chăm sóc, bà ngoại như tôi thật sự đau lòng.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

Cố Quân Thanh để Lôi Tử Hàng đỡ nàng ngồi dậy: “Mẹ, đừng làm khó Kỳ ca, thật ra Nguy Nguy nó……”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.