Chương 4: Khu Button và Quán rượu
"Trạm tiếp theo là khu Button!"
Lloyd chậm rãi mở mắt, uể oải nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Hắn bị "cuống họng" của người xoát vé đánh thức.
Xe buýt bắt đầu tiến vào khu Button,
Cảnh tượng hai bên đường dần dần trở nên đơn điệu, con đường cũng hẹp lại, phòng ốc càng ngày càng đông đúc; các tiểu thương chen chúc nhau ngồi đầy hai bên đường, bọn họ buộc các tấm vải, bạt lên hai cây cột rồi giăng lên tạo thành những "mái che", ai nấy đều gào giọng để thu hút khách qua sạp hàng của mình. Đồ vật trong "khu chợ" cũng thật đa dạng, nào là bánh mì, thuốc lá, hoa quả, bia, báo chí . . . . Nhưng đều là các loại thương phẩm bình thường.
Lloyd liếc nhìn về phía mấy con hẻm, khắp nơi đều có bóng dáng của những kẻ lang thang.
Bọn hắn đều "áo rách quần mòn", có kẻ ngồi đó ăn xin, có kẻ nằm trên mặt đất không nhúc nhích giống như thi thể.
Mặt đường ở Triel toàn bộ đều được lát đá, hai bên đường cũng có rãnh nước mưa, vậy mà nhiều chỗ trên đường phố vẫn đầy nước bẩn tràn ra, rác rưởi rải rác khắp nơi.
Trong trí nhớ của Lloyd, nơi ở của những tầng lớp có thu nhập thấp này, cho dù có cống thoát nước thì cảnh tương tự là không hề hiếm thấy. Bởi vì nhiều người, bởi vì sinh hoạt dẫn tới rác thải bị ồn ứ.
"Đinh. . . linh. . .!" Người đánh xe rung chuông.
Xe ngựa vừa dừng,
Liền có bảy, tám đứa bé tụ tập xung quanh, bọn chúng mặc quần áo lam lũ, sắc mặt vàng vọt vì không được ăn uống đầy đủ, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy vẻ khát vọng cùng giảo hoạt.
Ngửi mùi tanh tưởi đan xen trong không khí, tay trái cầm chặt túi sách, ôm ở trước ngực, tay phải thì đè thấp mũ trùm đầu, Lloyd đẩy ra đám trẻ rồi cúi đầu đi ra con phố lộn xộn và ồn ào này.
Nơi nhiều người ắt có trộm cắp. Lloyd cũng không mềm lòng, hắn biết đám trẻ con trong khu phố này chắc hẳn không có mấy đứa tốt đẹp, ít nhiều cũng từng móc túi, hoặc bị người ta sai sử.
Hắn một mạch bước đi, đồng thời ngó nhìn xung quanh, tìm kiếm một nơi có thể ở lại.
. . . .
Không đi bao lâu, Lloyd tìm được một quán rượu ở cách đó 200m.
Quán rượu này khá lớn, nằm ở vị trí gần quảng trường trung tâm khu Button, có 4 tầng lầu, phía bên tay phải là chuồng ngựa, phía sau còn có sân vườn. Tầng một là kho chứa rượu, bên cạnh có bậc thang dẫn tới tầng 2, đó mới là quán rượu.
Quán rượu "Bánh răng và dây cót".
Nhìn bầu trời đang tối dần, Lloyd đẩy cửa đi vào. Chỉ là lúc hắn nhìn thấy cảnh tượng reo hò và giọng hò hét cạn ly bên trong, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Khoảng thời gian này chính là giờ cao điểm làm ăn của quán rượu. Lloyd còn chưa tiến vào, đã cảm giác được sóng nhiệt phả thẳng vào mặt, ngửi được hương rượu lúa mạch đậm đặc, nghe được âm thanh ồn ào huyên náo.
Bố cục của quán rượu này rất đặc biệt, quầy bar nằm phía đối diện với cửa chính, có mấy tấm bàn ghế tròn được xếp ở giữa sảnh. Hai bên trái, phải là hai cái bục cao khoảng nửa mét, có lan can vây ở xung quanh, phía trên cũng được xếp mấy bộ bàn ghế. Góc tường còn đặt mấy chiếc ghế sofa dài bọc da màu nâu sẫm cùng với hai cái bàn gỗ.
Phía bên tay trái, nổi bật nhất là bốn cái cửa sổ hình mái vòm cao cỡ hai mét, được xếp thành hàng ngang khiến tầm mắt trở nên thoáng đạt, ngồi ở chỗ này vậy mà có thể nhìn bao quát toàn bộ ngã tư đường. Cơ mà thú vị hơn cả chính là, ở hai bên mặt tường kế bên cửa sổ có mấy đường ống kỳ lạ nối dài từ mặt đất lên tới trần nhà và những bức tường hai bên cửa chính được thiết kế đặc biệt để lộ ra những bánh răng với kết cấu phức tạp đang hoạt động bên trong,
Mọi thứ đều thể hiện rằng đây là một quán rượu đậm chất steampunk.
Lúc này, hơn phân nửa bàn ghế trong tiệm đều đã có người ngồi, bọn hắn tùy ý uống rượu, hò hét ồn ào. Không một ai chú ý tới Lloyd vừa tiến vào.
Một đám người vây quanh một cái bàn ở giữa sảnh, phía bên trên đã chồng chất mười mấy lá bài.
"Đến lượt ta. . . ha ha, pha này ngươi chết chắc!"
"Một phát Sương giá thuật, lại thêm Đại Hỏa Cầu. Ha ha, tỉ số 15 : 10, lão Jack, ván này tôi thắng!"
"Mẹ nó, đêm nay vận may quá kém!"
"Tao không phục, làm thêm ván nữa."
Đủ loại âm thanh vang lên liên tiếp, có mấy bàn trong quán rượu đều đang tụ tập chơi loại bài này.
Có người bốc được bài đẹp, liền vui vẻ uống một hớp bia lớn; Có người chơi thua chửi ầm lên; Có người thì vò đầu bứt tai, đang phát sầu vì vận rủi của mình; đám người vây xem cũng ồn ào lên theo.
Đương nhiên, không phải ai cũng hứng thú với bài, ở mấy góc xung quanh vẫn có mấy người đang ngồi trò chuyện.
Lloyd nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết bọn họ đang chơi cái gì.
Không phải là tú lơ khơ mà chính là "bài ma thuật".
Loại bài này là do đám thợ rèn ở phía nam sáng tạo ra trong lúc rảnh rỗi, mô phỏng quá trình chiến đấu của các phù thủy bằng những lá bài miêu tả các kỹ năng ma pháp trong truyền thuyết. Vì quy tắc đơn giản cùng cách chơi thú vị, cho nên bài ma thuật rất dễ dàng liền chinh phục được tất cả mọi người. Không chỉ có người bình thường ưa thích mà các con em quý tộc và các Người Siêu Phàm cũng chơi không biết mệt mỏi.
Đám phú hào thấy được cơ hội buôn bán, liền hoàn thiện quy tắc trò chơi cũng như đầu tư tiền bạc sử dụng kỹ xảo cao siêu để chế tạo, từ hình ảnh minh họa cho đến chất liệu thẻ bài đều không thể bắt bẻ. Thậm chí, một số lá bài quý hiếm còn được các đại sư trong giới thợ rèn đích thân chế tác, độ hoàn mĩ có thể xưng là "tác phẩm nghệ thuật".
Có mấy phú hào còn thành lập câu lạc bộ, tổ chức giải đấu tranh tài, khiến bài ma thuật càng trở nên chuyên nghiệp. Mấy năm gần đây còn hình thành một nghề nghiệp chuyên đi tham gia các giải đấu, được mọi người gọi là "Tuyển Thủ Đấu Bài".
Lloyd chưa từng chơi bài ma thuật, nhưng từng xem bạn bè trong học viện chơi qua.
Bởi vì lá bài rất đắt, cũng khó sưu tầm.
Muốn chơi một ván bài, mỗi người đều phải sở hữu 1 bộ 60 lá bài. Mà dựa theo mức độ hiếm có cùng phẩm cấp của lá bài, giá cả cũng bị kéo theo, mấy lá bài phổ thông thì chỉ tốn mấy xu đồng là có thể mua được, nhưng nếu có người nguyện ý trao đổi thì chỉ cần một lá bài hiếm, cũng có thể mua được một căn nhà ở khu nội thành.
Nghĩ đến sự điên cuồng của dân chơi bài, Lloyd không khỏi lắc đầu ngao ngán.
"Này nhóc, tới đánh bài à? Hay là muốn thuê trọ?”
Một thanh âm truyền tới từ phía sau quầy rượu, đánh ngắt suy nghĩ của Lloyd.
Hắn quay đầu, liền thấy một bóng người thon dài.
Người đó có một đôi mắt màu tím bắt mắt, mái tóc xoăn dài màu cam nhạt, có mặc một chiếc váy nhiều lớp phối với áo nịt bụng vải satin màu đen, phía bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng có nhiều ren và những miếng guipure tinh tế. Đó chính là một nữ sĩ trưởng thành và đầy quyến rũ.
Lloyd hơi kinh ngạc, vậy mà lại có người Samo ở khu Button.
Không phải là vì người Samo hiếm thấy, ngược lại, có rất nhiều người Samo sinh sống ở các tòa thành lớn phía nam, thậm chí còn là chủ các nhà máy, xưởng chế tác vật liệu gỗ, xưởng đồ thủ công, . . .
Ở thành Triel cũng có người Samo, nhưng mà đại đa số đều định cư ở nội thành, hoặc là khu Floriane giàu có, bình thường rất ít khi có người thấy bọn hắn đi tới các khu vực khác trong thành.
Mà người Samo vốn không phải là người Serylda chính gốc, họ có đặc trưng là đôi mắt màu tím với mái tóc xoăn màu cam nhạt, từ xa xưa người Samo thường sống thành bộ lạc ở sâu bên trong rừng rậm nguyên thủy, thích nghi với hoàn cảnh khắc nghiệt nên các Samoer (người Samo) trời sinh đều là chiến binh.
Có lẽ là vì hai linh hồn hợp nhất, trực giác của Lloyd trở nên rất nhạy bén, hắn cảm giác vị nữ sĩ này rất mạnh, nếu so với lão Mogan thì mạnh hơn rất nhiều.
"Chủ quán, trọ một đêm bao nhiêu tiền?"
Hắn vừa hỏi, vừa âm thầm sử dụng Số Liệu Hóa, năng lượng cũng bị trừ đi 1 điểm.
. . . .
Danh tính: Astrid Goelia
Tuổi tác: 76
Chức nghiệp: Du hiệp - Pháo Thủ
Trạng thái: Bình thường
Đẳng cấp: 53
. . . .
Hít——
Lloyd xem xong, cảm giác trái tim như chậm lại mất vài nhịp.
Lv53?! Người Siêu Phàm trung đoạn?! Người Siêu Phàm cấp 5!!
Người Siêu Phàm có phân mạnh yếu, tổng cộng bao gồm 12 cấp bậc. Phân biệt gọi là sơ đoạn, trung đoạn, cao đoạn và đỉnh cấp, tương ứng với từ cấp 1 đến cấp 3, cấp 4 đến cấp 6, cấp 7 đến cấp 9 và cấp 10 đến cấp 12.
"Đây là đẳng cấp mà chỉ các giáo viên trong học viện mới có thể đạt tới, vậy mà lại có một vị cường giả như vậy ẩn nấp ở đây?!"
"76 tuổi?!"
Nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp phía trước, cùng với làn da căng mịn, nào có cảm giác của một bà lão đã gần tám chục tuổi. Nhiều lắm cũng chỉ là một vị nữ sĩ đã ngoài ba mươi mà thôi.
Nếu không biết đối phương là cường giả cấp 5, Lloyd thậm chí sẽ hoài nghi phía đằng sau lớp da người có tồn tại hay không một con quái thú??
Quả nhiên, dù đã sớm biết tới sự thần kỳ của Người Siêu Phàm thông qua trí nhớ, nhưng một khi bắt gặp đều sẽ phải rung động.
oOo
Nghe được lời của hắn, Astrid chỉ nhẹ gật đầu, một bên kiểm tra sổ sách, một bên trả lời: " Phía sau quán rượu có mấy gian phòng hai người, một đêm cần 8 tiền xu đồng. Bất quá nếu không muốn ghép chung với người khác thì có thể thuê phòng một người, nằm ở ngay phía trên lầu, cũng không cần lo ồn ào quấy nhiễu, mỗi phòng đều được cách âm rất tốt. Nếu lựa chọn phòng một người thì cần 12 tiền xu đồng cho một đêm, ở lâu còn có thể giảm giá.”
Lloyd gật đầu, hắn đúng là không muốn ở chung với người khác, nhất là trong đoạn thời gian này.
“Ở bao lâu thì có thể giảm giá?”
“Ít nhất một tuần.”
Astrid lấy tay vuốt nhẹ sợi tóc về phía sau tai, mơ hồ lộ ra đường cong mê người, cô không thèm để ý chút nào nói: “Nếu như cậu ở một tuần, tôi chỉ lấy 80 tiền xu đồng, nhưng cậu có thể trả thêm 5 tiền xu đồng nữa, chúng ta sẽ chuẩn bị bữa sáng cho tới khi hết hạn thuê. Cậu thấy thế nào?”
Lloyd không trả lời ngay.
Lúc chủ quán cử động, đã để lộ một đồ vật màu đen treo ở bên hông, khiến hắn vô tình nhìn thấy.
Nếu như không nhìn lầm, thì vật đó chính là một khẩu súng!
Nhìn kiểu dáng thì là loại súng ngắn ổ xoay có 6 viên đạn.
Lloyd nhớ tới chức nghiệp của nữ chủ quán là Pháo Thủ - chức nghiệp chi nhánh của hệ Du Hiệp. Đây là một lĩnh vực siêu phàm mới xuất hiện cách đây 150 năm, đặc trưng là sử dụng ma lực tạo thành hình viên đạn, khi bắn ra có thể phát sinh uy lực lớn hơn đạn thông thường, thậm chí tới một cấp độ nào đó thì mỗi một viên đạn bắn ra đều có uy lực như đạn pháo vậy. Không chỉ thế, các Pháo Thủ đều là chuyên gia về súng ống, họ còn có thể chế tạo ra các loại viên đạn có sức mạnh thần kỳ.
Nổi tiếng nhất chính là các Pháo Thủ trong quân đội, uy danh hiển hách, cơ hồ không ai không biết.
Lloyd không suy nghĩ nhiều, sau một hồi liền gật đầu nói: "Được, không có vấn đề gì."
Giá cả vừa phải, thực lực của nữ chủ quán cũng rất mạnh, xem xét nếu gặp bất trắc còn có thể thử nhờ vả người ta giúp đỡ. Chỉ bỏ ra vài đồng xu mà có được thiện cảm của cường giả, Lloyd cảm thấy mình không hề thua lỗ.
“Tốt. Trước tiên trả cọc là 1 Ngân Bảng, hoặc 1 tiền xu bạc. Sau khi hết một tuần sẽ trả lại tiền thừa.”
Hoàn thành một đơn sinh ý, tâm tình trở nên vui vẻ, Astrid cười nói.
Lloyd cũng phối hợp lấy ra 1 tờ 1 Ngân Bảng đặt lên trên bàn, đồng thời chủ động báo tên của mình: " Tôi tên là Aldrick Bardot."
Thân phận mẫn cảm, hắn không muốn sử dụng tên thật.
Astrid đương nhiên cũng không để ý danh tính của khách hàng là thật hay giả, cô vừa viết thông tin của khách thuê vào cuốn sổ, vừa trả lời: “Rất vui được gặp mặt, cậu Aldrick. Tôi tên là Astrid Goelia, là chủ quán rượu, nếu có vấn đề gì trong thời gian trọ thì có thể báo cho người pha chế, hoặc trực tiếp tới gặp tôi cũng được, tôi ở phòng số 401.”
"Được rồi, cậu đi theo tôi."
Nói xong, Astrid đứng người dậy, cầm theo một chùm chìa khóa, dẫn theo Lloyd đi lên phía trên cầu thang.
Toàn bộ lầu ba có khoảng mười mấy gian phòng song song đối diện nhau, phần lớn đều có người ở. Phía cuối hành lang còn có một cái cửa sổ với rèm xám, có ánh trắng chiếu vào nhưng vẫn thấy chút tối tăm. Astrid vặn lấy van đường ống khí ga ở cạnh cầu thang, xì xào một lát, đèn treo tường ở hai phía sáng rực lên.
Phòng của Lloyd nằm ở giữa, bố trí rất đơn giản, không khác mấy so với căn trọ cũ của hắn, nhưng sàn nhà cách âm khá tốt, tiếng ồn ào từ tầng dưới truyền lên đã yếu đi nhiều.
"Gian này khá thoáng mát, dưới gầm giường còn có một hòm chứa đồ. Ở góc phòng cũng có đường ống ga, muốn bật đèn thì vặn một cái là được."
Nhìn qua vài lần, gian phòng rất sạch sẽ, hắn cảm thấy phòng này cũng không tệ lắm, gật đầu nói: "Chủ quán, tôi liền ở phòng này đi."
Thấy Lloyd hài lòng, Astrid giao chìa khóa phòng cho hắn, không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi quay người đi xuống lầu.
Lloyd quan sát mấy gian phòng xung quanh, thấy không có điều gì bất thường mới an tâm đóng cửa lại.
Để túi sách gọn một bên, hắn nằm dài trên giường, lập tức mở màn hình chỉ số.
....
Tính danh: Lloyd Silas
Tuổi tác: 16
Chức nghiệp: Không
Trạng thái: Bình thường
Đẳng cấp: 4 (23/50)
Năng lượng: 3/4
Tiềm năng: 0
Kỹ năng: Kiếm thuật cơ sở lv1
Thiên phú: Số liệu hóa ( chú thích : chuyển đổi mọi sự vật, bao quát chỉ số của năng lực và cấp độ trong tầm nhìn thành giá trị số / giải thích hoặc mô tả trạng thái sự vật thành số liệu tương quan, cần tiêu tốn 1 năng lượng) (bị động / chủ động)
Thiên phú: Tầm nhìn của cao thủ ( chú thích: khi được kích hoạt, trong thời gian 5 giây, tốc độ thần kinh thị giác được tăng cường, tiêu tốn 2 năng lượng) (chủ động)
....
"Bây giờ tạm thời tránh ở đây, từ ngày mai có thể bắt đầu kế hoạch."
"Kỹ năng duy nhất của mình là kiếm thuật, cho nên trước hết phải tìm mua một thanh kiếm thuận tay. Nhưng cấp độ của kỹ năng vẫn là lv1, chỉ sợ không giúp ích được nhiều."
"Điểm tiềm năng và điểm kinh nghiệm thì vẫn chưa có manh mối, phó bản và nhiệm vụ đều không có, chẳng lẽ . . . phải "đánh quái" sao?!"
Lloyd mơ hồ suy đoán. Sau đó hắn lại đưa mắt về phía thiên phú.
"Bất quá, nếu có thể nâng kỹ năng kiếm thuật lên lv5, lại kết hợp với [Tầm nhìn của cao thủ], có lẽ có thể vượt cấp đánh giết Người Siêu Phàm cấp một. Người Siêu Phàm cấp 2 thì không chắc, nhưng bảo toàn tính mạng thì hẳn là không có vấn đề."
Người bình thường vượt cấp đánh giết Người Siêu Phàm, nghe có vẻ rợn cả người nhưng ai bảo hắn có thiên phú đâu. Trên diễn đàn của Knight III có một câu nói đùa nổi tiếng: Ném thiên phú cho một con lợn, nó cũng có thể vượt cấp đánh giết. Tuy có chút phóng đại, nhưng cũng thể hiện vị thế của thiên phú đối với Player.
Marcus là người bình thường, thể chất còn không mạnh bằng Lloyd, một kiếm liền có thể đánh bại.
Lão Mogan thì phiền toái hơn một chút, nhưng khả năng cao cũng chỉ là Người Siêu Phàm sơ đoạn, súng và đao kiếm vẫn có thể tạo thành vết thương trí mạng, chỉ cần tìm đúng cơ hội đánh lén, Lloyd không tin hắn có thể đỡ được.
Vấn đề duy nhất chính là, ít nhất kỹ năng kiếm thuật cơ sở phải đạt tới lv3 trở lên. Nếu không cho dù hắn có sử dụng thiên phú [Tầm nhìn của cao thủ] bắt kịp tốc độ của lão Mogan thì tốc độ của cơ thể không thể nào theo kịp tốc độ của thần kinh, như vậy chỉ lãng phí mất 5 giây mà không thể một đòn trí mạng.
Lloyd nhíu mày, lại nhớ tới cấp bậc của kỹ năng trong Knight III.
Tất cả kỹ năng trong Knight III đều chỉ có 5 level, đối ứng với các cấp là các giai đoạn thuần thục của kỹ năng, từ thấp tới cao là: Tay mơ (rookie), Thông thạo (expert), Lão luyện (adept), Bậc thầy (master) và Trưởng sư (grandmaster).
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
"Trạm tiếp theo là khu Button!"
Lloyd chậm rãi mở mắt, uể oải nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Hắn bị "cuống họng" của người xoát vé đánh thức.
Xe buýt bắt đầu tiến vào khu Button,
Cảnh tượng hai bên đường dần dần trở nên đơn điệu, con đường cũng hẹp lại, phòng ốc càng ngày càng đông đúc; các tiểu thương chen chúc nhau ngồi đầy hai bên đường, bọn họ buộc các tấm vải, bạt lên hai cây cột rồi giăng lên tạo thành những "mái che", ai nấy đều gào giọng để thu hút khách qua sạp hàng của mình. Đồ vật trong "khu chợ" cũng thật đa dạng, nào là bánh mì, thuốc lá, hoa quả, bia, báo chí . . . . Nhưng đều là các loại thương phẩm bình thường.
Lloyd liếc nhìn về phía mấy con hẻm, khắp nơi đều có bóng dáng của những kẻ lang thang.
Bọn hắn đều "áo rách quần mòn", có kẻ ngồi đó ăn xin, có kẻ nằm trên mặt đất không nhúc nhích giống như thi thể.
Mặt đường ở Triel toàn bộ đều được lát đá, hai bên đường cũng có rãnh nước mưa, vậy mà nhiều chỗ trên đường phố vẫn đầy nước bẩn tràn ra, rác rưởi rải rác khắp nơi.
Trong trí nhớ của Lloyd, nơi ở của những tầng lớp có thu nhập thấp này, cho dù có cống thoát nước thì cảnh tương tự là không hề hiếm thấy. Bởi vì nhiều người, bởi vì sinh hoạt dẫn tới rác thải bị ồn ứ.
"Đinh. . . linh. . .!" Người đánh xe rung chuông.
Xe ngựa vừa dừng,
Liền có bảy, tám đứa bé tụ tập xung quanh, bọn chúng mặc quần áo lam lũ, sắc mặt vàng vọt vì không được ăn uống đầy đủ, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy vẻ khát vọng cùng giảo hoạt.
Ngửi mùi tanh tưởi đan xen trong không khí, tay trái cầm chặt túi sách, ôm ở trước ngực, tay phải thì đè thấp mũ trùm đầu, Lloyd đẩy ra đám trẻ rồi cúi đầu đi ra con phố lộn xộn và ồn ào này.
Nơi nhiều người ắt có trộm cắp. Lloyd cũng không mềm lòng, hắn biết đám trẻ con trong khu phố này chắc hẳn không có mấy đứa tốt đẹp, ít nhiều cũng từng móc túi, hoặc bị người ta sai sử.
Hắn một mạch bước đi, đồng thời ngó nhìn xung quanh, tìm kiếm một nơi có thể ở lại.
. . . .
Không đi bao lâu, Lloyd tìm được một quán rượu ở cách đó 200m.
Quán rượu này khá lớn, nằm ở vị trí gần quảng trường trung tâm khu Button, có 4 tầng lầu, phía bên tay phải là chuồng ngựa, phía sau còn có sân vườn. Tầng một là kho chứa rượu, bên cạnh có bậc thang dẫn tới tầng 2, đó mới là quán rượu.
Quán rượu "Bánh răng và dây cót".
Nhìn bầu trời đang tối dần, Lloyd đẩy cửa đi vào. Chỉ là lúc hắn nhìn thấy cảnh tượng reo hò và giọng hò hét cạn ly bên trong, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Khoảng thời gian này chính là giờ cao điểm làm ăn của quán rượu. Lloyd còn chưa tiến vào, đã cảm giác được sóng nhiệt phả thẳng vào mặt, ngửi được hương rượu lúa mạch đậm đặc, nghe được âm thanh ồn ào huyên náo.
Bố cục của quán rượu này rất đặc biệt, quầy bar nằm phía đối diện với cửa chính, có mấy tấm bàn ghế tròn được xếp ở giữa sảnh. Hai bên trái, phải là hai cái bục cao khoảng nửa mét, có lan can vây ở xung quanh, phía trên cũng được xếp mấy bộ bàn ghế. Góc tường còn đặt mấy chiếc ghế sofa dài bọc da màu nâu sẫm cùng với hai cái bàn gỗ.
Phía bên tay trái, nổi bật nhất là bốn cái cửa sổ hình mái vòm cao cỡ hai mét, được xếp thành hàng ngang khiến tầm mắt trở nên thoáng đạt, ngồi ở chỗ này vậy mà có thể nhìn bao quát toàn bộ ngã tư đường. Cơ mà thú vị hơn cả chính là, ở hai bên mặt tường kế bên cửa sổ có mấy đường ống kỳ lạ nối dài từ mặt đất lên tới trần nhà và những bức tường hai bên cửa chính được thiết kế đặc biệt để lộ ra những bánh răng với kết cấu phức tạp đang hoạt động bên trong,
Mọi thứ đều thể hiện rằng đây là một quán rượu đậm chất steampunk.
Lúc này, hơn phân nửa bàn ghế trong tiệm đều đã có người ngồi, bọn hắn tùy ý uống rượu, hò hét ồn ào. Không một ai chú ý tới Lloyd vừa tiến vào.
Một đám người vây quanh một cái bàn ở giữa sảnh, phía bên trên đã chồng chất mười mấy lá bài.
"Đến lượt ta. . . ha ha, pha này ngươi chết chắc!"
"Một phát Sương giá thuật, lại thêm Đại Hỏa Cầu. Ha ha, tỉ số 15 : 10, lão Jack, ván này tôi thắng!"
"Mẹ nó, đêm nay vận may quá kém!"
"Tao không phục, làm thêm ván nữa."
Đủ loại âm thanh vang lên liên tiếp, có mấy bàn trong quán rượu đều đang tụ tập chơi loại bài này.
Có người bốc được bài đẹp, liền vui vẻ uống một hớp bia lớn; Có người chơi thua chửi ầm lên; Có người thì vò đầu bứt tai, đang phát sầu vì vận rủi của mình; đám người vây xem cũng ồn ào lên theo.
Đương nhiên, không phải ai cũng hứng thú với bài, ở mấy góc xung quanh vẫn có mấy người đang ngồi trò chuyện.
Lloyd nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết bọn họ đang chơi cái gì.
Không phải là tú lơ khơ mà chính là "bài ma thuật".
Loại bài này là do đám thợ rèn ở phía nam sáng tạo ra trong lúc rảnh rỗi, mô phỏng quá trình chiến đấu của các phù thủy bằng những lá bài miêu tả các kỹ năng ma pháp trong truyền thuyết. Vì quy tắc đơn giản cùng cách chơi thú vị, cho nên bài ma thuật rất dễ dàng liền chinh phục được tất cả mọi người. Không chỉ có người bình thường ưa thích mà các con em quý tộc và các Người Siêu Phàm cũng chơi không biết mệt mỏi.
Đám phú hào thấy được cơ hội buôn bán, liền hoàn thiện quy tắc trò chơi cũng như đầu tư tiền bạc sử dụng kỹ xảo cao siêu để chế tạo, từ hình ảnh minh họa cho đến chất liệu thẻ bài đều không thể bắt bẻ. Thậm chí, một số lá bài quý hiếm còn được các đại sư trong giới thợ rèn đích thân chế tác, độ hoàn mĩ có thể xưng là "tác phẩm nghệ thuật".
Có mấy phú hào còn thành lập câu lạc bộ, tổ chức giải đấu tranh tài, khiến bài ma thuật càng trở nên chuyên nghiệp. Mấy năm gần đây còn hình thành một nghề nghiệp chuyên đi tham gia các giải đấu, được mọi người gọi là "Tuyển Thủ Đấu Bài".
Lloyd chưa từng chơi bài ma thuật, nhưng từng xem bạn bè trong học viện chơi qua.
Bởi vì lá bài rất đắt, cũng khó sưu tầm.
Muốn chơi một ván bài, mỗi người đều phải sở hữu 1 bộ 60 lá bài. Mà dựa theo mức độ hiếm có cùng phẩm cấp của lá bài, giá cả cũng bị kéo theo, mấy lá bài phổ thông thì chỉ tốn mấy xu đồng là có thể mua được, nhưng nếu có người nguyện ý trao đổi thì chỉ cần một lá bài hiếm, cũng có thể mua được một căn nhà ở khu nội thành.
Nghĩ đến sự điên cuồng của dân chơi bài, Lloyd không khỏi lắc đầu ngao ngán.
"Này nhóc, tới đánh bài à? Hay là muốn thuê trọ?”
Một thanh âm truyền tới từ phía sau quầy rượu, đánh ngắt suy nghĩ của Lloyd.
Hắn quay đầu, liền thấy một bóng người thon dài.
Người đó có một đôi mắt màu tím bắt mắt, mái tóc xoăn dài màu cam nhạt, có mặc một chiếc váy nhiều lớp phối với áo nịt bụng vải satin màu đen, phía bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng có nhiều ren và những miếng guipure tinh tế. Đó chính là một nữ sĩ trưởng thành và đầy quyến rũ.
Lloyd hơi kinh ngạc, vậy mà lại có người Samo ở khu Button.
Không phải là vì người Samo hiếm thấy, ngược lại, có rất nhiều người Samo sinh sống ở các tòa thành lớn phía nam, thậm chí còn là chủ các nhà máy, xưởng chế tác vật liệu gỗ, xưởng đồ thủ công, . . .
Ở thành Triel cũng có người Samo, nhưng mà đại đa số đều định cư ở nội thành, hoặc là khu Floriane giàu có, bình thường rất ít khi có người thấy bọn hắn đi tới các khu vực khác trong thành.
Mà người Samo vốn không phải là người Serylda chính gốc, họ có đặc trưng là đôi mắt màu tím với mái tóc xoăn màu cam nhạt, từ xa xưa người Samo thường sống thành bộ lạc ở sâu bên trong rừng rậm nguyên thủy, thích nghi với hoàn cảnh khắc nghiệt nên các Samoer (người Samo) trời sinh đều là chiến binh.
Có lẽ là vì hai linh hồn hợp nhất, trực giác của Lloyd trở nên rất nhạy bén, hắn cảm giác vị nữ sĩ này rất mạnh, nếu so với lão Mogan thì mạnh hơn rất nhiều.
"Chủ quán, trọ một đêm bao nhiêu tiền?"
Hắn vừa hỏi, vừa âm thầm sử dụng Số Liệu Hóa, năng lượng cũng bị trừ đi 1 điểm.
. . . .
Danh tính: Astrid Goelia
Tuổi tác: 76
Chức nghiệp: Du hiệp - Pháo Thủ
Trạng thái: Bình thường
Đẳng cấp: 53
. . . .
Hít——
Lloyd xem xong, cảm giác trái tim như chậm lại mất vài nhịp.
Lv53?! Người Siêu Phàm trung đoạn?! Người Siêu Phàm cấp 5!!
Người Siêu Phàm có phân mạnh yếu, tổng cộng bao gồm 12 cấp bậc. Phân biệt gọi là sơ đoạn, trung đoạn, cao đoạn và đỉnh cấp, tương ứng với từ cấp 1 đến cấp 3, cấp 4 đến cấp 6, cấp 7 đến cấp 9 và cấp 10 đến cấp 12.
"Đây là đẳng cấp mà chỉ các giáo viên trong học viện mới có thể đạt tới, vậy mà lại có một vị cường giả như vậy ẩn nấp ở đây?!"
"76 tuổi?!"
Nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp phía trước, cùng với làn da căng mịn, nào có cảm giác của một bà lão đã gần tám chục tuổi. Nhiều lắm cũng chỉ là một vị nữ sĩ đã ngoài ba mươi mà thôi.
Nếu không biết đối phương là cường giả cấp 5, Lloyd thậm chí sẽ hoài nghi phía đằng sau lớp da người có tồn tại hay không một con quái thú??
Quả nhiên, dù đã sớm biết tới sự thần kỳ của Người Siêu Phàm thông qua trí nhớ, nhưng một khi bắt gặp đều sẽ phải rung động.
oOo
Nghe được lời của hắn, Astrid chỉ nhẹ gật đầu, một bên kiểm tra sổ sách, một bên trả lời: " Phía sau quán rượu có mấy gian phòng hai người, một đêm cần 8 tiền xu đồng. Bất quá nếu không muốn ghép chung với người khác thì có thể thuê phòng một người, nằm ở ngay phía trên lầu, cũng không cần lo ồn ào quấy nhiễu, mỗi phòng đều được cách âm rất tốt. Nếu lựa chọn phòng một người thì cần 12 tiền xu đồng cho một đêm, ở lâu còn có thể giảm giá.”
Lloyd gật đầu, hắn đúng là không muốn ở chung với người khác, nhất là trong đoạn thời gian này.
“Ở bao lâu thì có thể giảm giá?”
“Ít nhất một tuần.”
Astrid lấy tay vuốt nhẹ sợi tóc về phía sau tai, mơ hồ lộ ra đường cong mê người, cô không thèm để ý chút nào nói: “Nếu như cậu ở một tuần, tôi chỉ lấy 80 tiền xu đồng, nhưng cậu có thể trả thêm 5 tiền xu đồng nữa, chúng ta sẽ chuẩn bị bữa sáng cho tới khi hết hạn thuê. Cậu thấy thế nào?”
Lloyd không trả lời ngay.
Lúc chủ quán cử động, đã để lộ một đồ vật màu đen treo ở bên hông, khiến hắn vô tình nhìn thấy.
Nếu như không nhìn lầm, thì vật đó chính là một khẩu súng!
Nhìn kiểu dáng thì là loại súng ngắn ổ xoay có 6 viên đạn.
Lloyd nhớ tới chức nghiệp của nữ chủ quán là Pháo Thủ - chức nghiệp chi nhánh của hệ Du Hiệp. Đây là một lĩnh vực siêu phàm mới xuất hiện cách đây 150 năm, đặc trưng là sử dụng ma lực tạo thành hình viên đạn, khi bắn ra có thể phát sinh uy lực lớn hơn đạn thông thường, thậm chí tới một cấp độ nào đó thì mỗi một viên đạn bắn ra đều có uy lực như đạn pháo vậy. Không chỉ thế, các Pháo Thủ đều là chuyên gia về súng ống, họ còn có thể chế tạo ra các loại viên đạn có sức mạnh thần kỳ.
Nổi tiếng nhất chính là các Pháo Thủ trong quân đội, uy danh hiển hách, cơ hồ không ai không biết.
Lloyd không suy nghĩ nhiều, sau một hồi liền gật đầu nói: "Được, không có vấn đề gì."
Giá cả vừa phải, thực lực của nữ chủ quán cũng rất mạnh, xem xét nếu gặp bất trắc còn có thể thử nhờ vả người ta giúp đỡ. Chỉ bỏ ra vài đồng xu mà có được thiện cảm của cường giả, Lloyd cảm thấy mình không hề thua lỗ.
“Tốt. Trước tiên trả cọc là 1 Ngân Bảng, hoặc 1 tiền xu bạc. Sau khi hết một tuần sẽ trả lại tiền thừa.”
Hoàn thành một đơn sinh ý, tâm tình trở nên vui vẻ, Astrid cười nói.
Lloyd cũng phối hợp lấy ra 1 tờ 1 Ngân Bảng đặt lên trên bàn, đồng thời chủ động báo tên của mình: " Tôi tên là Aldrick Bardot."
Thân phận mẫn cảm, hắn không muốn sử dụng tên thật.
Astrid đương nhiên cũng không để ý danh tính của khách hàng là thật hay giả, cô vừa viết thông tin của khách thuê vào cuốn sổ, vừa trả lời: “Rất vui được gặp mặt, cậu Aldrick. Tôi tên là Astrid Goelia, là chủ quán rượu, nếu có vấn đề gì trong thời gian trọ thì có thể báo cho người pha chế, hoặc trực tiếp tới gặp tôi cũng được, tôi ở phòng số 401.”
"Được rồi, cậu đi theo tôi."
Nói xong, Astrid đứng người dậy, cầm theo một chùm chìa khóa, dẫn theo Lloyd đi lên phía trên cầu thang.
Toàn bộ lầu ba có khoảng mười mấy gian phòng song song đối diện nhau, phần lớn đều có người ở. Phía cuối hành lang còn có một cái cửa sổ với rèm xám, có ánh trắng chiếu vào nhưng vẫn thấy chút tối tăm. Astrid vặn lấy van đường ống khí ga ở cạnh cầu thang, xì xào một lát, đèn treo tường ở hai phía sáng rực lên.
Phòng của Lloyd nằm ở giữa, bố trí rất đơn giản, không khác mấy so với căn trọ cũ của hắn, nhưng sàn nhà cách âm khá tốt, tiếng ồn ào từ tầng dưới truyền lên đã yếu đi nhiều.
"Gian này khá thoáng mát, dưới gầm giường còn có một hòm chứa đồ. Ở góc phòng cũng có đường ống ga, muốn bật đèn thì vặn một cái là được."
Nhìn qua vài lần, gian phòng rất sạch sẽ, hắn cảm thấy phòng này cũng không tệ lắm, gật đầu nói: "Chủ quán, tôi liền ở phòng này đi."
Thấy Lloyd hài lòng, Astrid giao chìa khóa phòng cho hắn, không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi quay người đi xuống lầu.
Lloyd quan sát mấy gian phòng xung quanh, thấy không có điều gì bất thường mới an tâm đóng cửa lại.
Để túi sách gọn một bên, hắn nằm dài trên giường, lập tức mở màn hình chỉ số.
....
Tính danh: Lloyd Silas
Tuổi tác: 16
Chức nghiệp: Không
Trạng thái: Bình thường
Đẳng cấp: 4 (23/50)
Năng lượng: 3/4
Tiềm năng: 0
Kỹ năng: Kiếm thuật cơ sở lv1
Thiên phú: Số liệu hóa ( chú thích : chuyển đổi mọi sự vật, bao quát chỉ số của năng lực và cấp độ trong tầm nhìn thành giá trị số / giải thích hoặc mô tả trạng thái sự vật thành số liệu tương quan, cần tiêu tốn 1 năng lượng) (bị động / chủ động)
Thiên phú: Tầm nhìn của cao thủ ( chú thích: khi được kích hoạt, trong thời gian 5 giây, tốc độ thần kinh thị giác được tăng cường, tiêu tốn 2 năng lượng) (chủ động)
....
"Bây giờ tạm thời tránh ở đây, từ ngày mai có thể bắt đầu kế hoạch."
"Kỹ năng duy nhất của mình là kiếm thuật, cho nên trước hết phải tìm mua một thanh kiếm thuận tay. Nhưng cấp độ của kỹ năng vẫn là lv1, chỉ sợ không giúp ích được nhiều."
"Điểm tiềm năng và điểm kinh nghiệm thì vẫn chưa có manh mối, phó bản và nhiệm vụ đều không có, chẳng lẽ . . . phải "đánh quái" sao?!"
Lloyd mơ hồ suy đoán. Sau đó hắn lại đưa mắt về phía thiên phú.
"Bất quá, nếu có thể nâng kỹ năng kiếm thuật lên lv5, lại kết hợp với [Tầm nhìn của cao thủ], có lẽ có thể vượt cấp đánh giết Người Siêu Phàm cấp một. Người Siêu Phàm cấp 2 thì không chắc, nhưng bảo toàn tính mạng thì hẳn là không có vấn đề."
Người bình thường vượt cấp đánh giết Người Siêu Phàm, nghe có vẻ rợn cả người nhưng ai bảo hắn có thiên phú đâu. Trên diễn đàn của Knight III có một câu nói đùa nổi tiếng: Ném thiên phú cho một con lợn, nó cũng có thể vượt cấp đánh giết. Tuy có chút phóng đại, nhưng cũng thể hiện vị thế của thiên phú đối với Player.
Marcus là người bình thường, thể chất còn không mạnh bằng Lloyd, một kiếm liền có thể đánh bại.
Lão Mogan thì phiền toái hơn một chút, nhưng khả năng cao cũng chỉ là Người Siêu Phàm sơ đoạn, súng và đao kiếm vẫn có thể tạo thành vết thương trí mạng, chỉ cần tìm đúng cơ hội đánh lén, Lloyd không tin hắn có thể đỡ được.
Vấn đề duy nhất chính là, ít nhất kỹ năng kiếm thuật cơ sở phải đạt tới lv3 trở lên. Nếu không cho dù hắn có sử dụng thiên phú [Tầm nhìn của cao thủ] bắt kịp tốc độ của lão Mogan thì tốc độ của cơ thể không thể nào theo kịp tốc độ của thần kinh, như vậy chỉ lãng phí mất 5 giây mà không thể một đòn trí mạng.
Lloyd nhíu mày, lại nhớ tới cấp bậc của kỹ năng trong Knight III.
Tất cả kỹ năng trong Knight III đều chỉ có 5 level, đối ứng với các cấp là các giai đoạn thuần thục của kỹ năng, từ thấp tới cao là: Tay mơ (rookie), Thông thạo (expert), Lão luyện (adept), Bậc thầy (master) và Trưởng sư (grandmaster).
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?