Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 194



Chương 194

Thẩm Thành Chính ra sức gật đầu nói: “Đều… đều nghe thấy rồi.” “Vậy ông biết phải làm thế nào rồi chứ?” Tân Trạm lạnh mặt nói. Thẩm Thành Chính vội vã gật đầu: “Cậu yên tâm, tôi đảm bảo 11 ngày mai sẽ đi mời đại sư đến siêu độ.” Trong lòng Tân Trạm không khỏi có chút thở dài nói: “Đứa trẻ đã sinh rồi, thì phải nên chịu trách nhiệm, đạo lí này, ông Thẩm không thể không hiểu được.” Thẩm Thành Chính lau mồ hôi trên trán, gật gật đầu đáp: “Cậu Trạm, chúng tôi biết nên làm thế nào rồi..”

Tân Trạm đáp một tiếng, vừa rồi phóng ra quá nhiều linh khí, bây giờ không khỏi có chút mệt mỏi.

Anh vươn người một cái, nói: “Buồn ngủ rồi, lên tầng đi ngủ đây.” Vừa bước lên cầu thang, Đào Minh Thành lại điên cuồng đuổi theo.

Ông ta cười nói: “Cậu Trạm, cậu đúng là tài thật, không ngờ cậu còn biết bắt quỷ!”

Tân Trạm lắc đầu đáp: “Tôi có biết đâu” “Cậu đừng khiêm tốn nữa, nếu cậu không biết, vậy trên đời này không có ai biết rồi!” Đào Minh Thành cười mỉa.

Tân Trạm không giải thích, anh quả thực không biết bắt quỷ, chỉ là vận dụng vài phương pháp đơn giản: một quyền đánh ra mà thôi.

Sau khi lên tầng, Tân Trạm nặng nề ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau, Tân Trạm chuẩn bị cầm tiền rời đi. Nhà họ Thẩm này sớm đã chuẩn bị tiền xong rồi, mặc dù nói 3500 tỷ là số tiền lớn, nhưng bọn họ không dám ăn quyt, chỉ có thể ngoan ngoãn dâng lên 3500 tỷ này. “Nếu không có chuyện gì rồi thì tôi đi trước đây.” Tân Trạm cất thẻ ngân hàng đi: “Ông Thầm, phiền ông cử một xe đến đưa tôi ra sân bay nhé.”

Thẩm Thành Chính ngượng ngùng bước lên, ông ta nắn nắn tay nói: “Cậu Trạm, sao cậu lại đi vội thế, khó khăn lắm mới đến một chuyến, hay là… ở lại thêm một ngày đi, cũng tiện cho chúng tôi có cơ hội cảm ơn cậu…” “Không cần đâu.” Tân Trạm đáp lời.

Nói xong, Tân Trạm bước về phía ngoài cửa.

Thẩm Thành Chính cắn cắn răng, ông ta bước nhanh đuổi theo, vẻ mặt đau khổ nói: “Cậu Trạm, cậu có thể đợi đại sư làm pháp xong hãy đi không? Tôi… tôi thật sự sợ thứ đó lại đến…”

Tân Trạm nhướng mày nói: “Không phải ông muốn một quyền đánh vào đầu nó sao?” “Tôi… tôi nói bừa ấy mà…” Thẩm Thành chính cười khổ trả lời.

Tần Trạm nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Được rồi, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, vậy tôi ở lại thêm một ngày, nhưng tôi chỉ cho ông thời gian một ngày thôi.” “Cậu yên tâm, nhất định thế!” Thẩm Thành Chính vội vàng gật đầu. Một ngày này, thái độ nhà họ Thẩm với Tần Trạm thay đổi rất lớn, không chỉ có người hầu hạ bất cứ lúc nào, mà còn mời Tân Trạm đến phòng ngủ chính.

Tới buổi chiều, người nhà họ Thẩm theo vị đại sư kia ra ngoài làm pháp, Tân Trạm cùng Đào Minh Thành một mình ở lại nhà họ Thẩm. “Cậu Trạm, cậu xem chuyện của phủ Dược Thần…” Đào Minh Thành hỏi thám thính: “Tôi đã báo lên trên về bản lĩnh của cậu rồi, cấp cao của phủ Dược Thần vô cùng quan tâm cậu!”

Tân Trạm nghĩ nghĩ, đáp: “Đi xem đã rồi nói sau”

Đào Minh Thành nói: “Cậu Trạm, khi nào cậu có thời gian, có thể đến phủ Dược Thần một chuyến, tôi sẽ ở đó đợi cậu!” “Được.” Tân Trạm nghĩ, quả thực gần đây cũng không có chuyện gì, dù sao ở đâu cũng có thể tu hành, nên liền đồng ý. Vị đại sư này bận bịu gần ba tiếng đồng hồ mới làm pháp xong, khi trời sắp tối, Tân Trạm ngẩng đầu nhìn trời, thấy âm khí dần dần lui đi, hòn đá treo trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống.

Mà ngay lúc này, cha mẹ Thẩm Ninh Mộng cũng tỉnh lại, mặc dù trông bọn họ vẫn có chút yếu ớt, nhưng không có cảm giác mê man nữa. “Có chuyện gì thế này? Sao tôi lại ngất đi nữa vậy?” Thẩm Thành Bình nhíu mày hỏi.

Thẩm Thành Dương cùng Thẩm Thành Chính chạy qua, kể lại một lượt câu chuyện sinh động như thật. “Cậu không biết đâu, cái cảnh tượng đó rất dọa người!” Thẩm Thành Chính nói: “Nếu không phải có cậu Trạm ở đây, sợ rằng tối qua chúng ta đều phải trả giá rồi!”

Thẩm Thành Bình biết chuyện này là do phá thai mà ra, trong lòng không khỏi có vài phần sầu não.

Ông ta thở dài nói: “Thực ra tôi sớm đã định từ bỏ rồi, mấy năm nay chúng tôi đều thử hết mọi cách, nhưng vẫn không có chút tác dụng gì.” “Có cậu Trạm ở đây, nói không chừng cậu ấy có cách đấy!” Thẩm Thành Chính vội nói.

Thẩm Thành Bình lắc lắc đầu, cười khổ: “Không có ý nghĩa gì rồi, cuộc đời nếu có đã có rồi, không nên cưỡng cầu nữa.” Tân Trạm ở một bên hơi gật gật đầu, Thẩm Thành Bình này cũng đã giác ngộ vài phần rồi. Buổi tối, nhà họ Thẩm chuẩn bị tiệc tối thịnh soạn như một lời cảm ơn Tân Trạm. “Ninh Mộng, kính cậu Trạm một ly rượu, cậu ấy không chỉ là ân nhân cứu mạng con, còn là ân nhân của cả nhà họ Thẩm chúng ta!” Thẩm Thành Bình dặn dò.

Thẩm Ninh Mộng bưng ly rượu lên, đỏ mặt nói: “Anh Trạm, tôi kính anh một ly.”

Tân Trạm ngẩng đầu nhìn Thẩm Ninh Mộng một cái, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt Thẩm Ninh Mộng nháy mắt lại đỏ thêm. Cô không dám đối mắt với Tần Trạm, liền vội vàng quay mặt sang một bên. Tần Trạm lắc lắc đầu, uống cạn ly rượu trong tay, đứng dậy nói: “Tôi ăn no rồi, đi ngủ đây.”

Nói xong, anh hướng về tầng trên mà đi lên.

Sau khi Tân Trạm đi, trong phòng khách chỉ còn lại người nhà họ Thẩm.

Thẩm Thành Dương chạy đến bên cạnh Thẩm Ninh Mộng, cười nói: “Em gái, anh hỏi em, có phải em có ý gì với cậu Trạm rồi không?”

Thẩm Ninh Mộng đỏ mặt, cực lực phủ nhận: “Anh, anh nói bậy gì đó! Em và anh Trạm chỉ là bèo nước gặp nhau, tổng cộng mới gặp có hai lần…” “Ha ha, em lừa được người khác, nhưng không lừa nổi anh!” Thẩm Thành Dương cười to nói: “Từ xưa người đẹp yêu anh hùng, có ai thoát ra được cái định lý ấy đâu!”

Đúng như Thẩm Thành Dương nói, hai lần Tân Trạm đều như thiên thần hạ phàm ra tay, quả thực khiến Thẩm Ninh Mộng động lòng rồi.

Nhưng cô luôn cảm thấy, Tần Trạm không hề có cảm giác gì với cô, thậm chí đến nhìn thẳng cũng không thèm nhìn cô một cái. “Em gái, anh nói với em này, Tần Trạm này là trưởng lão của phủ Dược Thần đấy! Em biết điều đó nghĩa là gì không?” Thẩm Thành Dương cười nói: “Đừng nói đến trưởng lão, cho dù là một dược sư, đều có thể kết bạn với những nhân vật lớn! Quan hệ của bọn họ có thể nói là rộng như trời!” “Nếu em có thể gả cho Tân Trạm này, đối với nhà họ Thẩm ta mà nói, cũng là một chuyện tốt!” Thẩm Thành Dương cười nói.

Thẩm Thành Dương này dường như đã quên rằng, hôm trước anh ta vẫn còn cảnh cáo Tân Trạm không được động lòng với em gái anh ta, bây giờ lại mặt dày chủ động dâng đến cửa.

Không chỉ Thẩm Thành Dương có ý nghĩ này, tất cả người nhà họ Thẩm, đều đang ôm lấy ý tưởng này. “Em gái à, nếu em đã thích anh ta, lại có lợi cho nhà họ Thẩm ta, việc gì phải ngại ngùng nữa chứ? Cơ hội không thể mất, mất rồi sẽ không đến nữa đâu!” Thẩm Thành Dương tranh thủ lúc này mà nói.

Những lời này, khiến Thẩm Ninh Mộng cũng có chút động tâm, cô nhỏ giọng hỏi: “Nhưng mà… anh ấy sẽ để ý đến em sao?” “Ha ha, em gái, em nghĩ nhiều rồi.” Thẩm Thành Dương vô cùng tự tin nói: “Tướng mạo của em gái anh, có thằng đàn ông nào mà không giữ được chứ?”

Thẩm Ninh Mộng cắn chặt môi, gần như hạ quyết tâm cực lớn: “Được, để em đi thử xem.”

Tần Trạm lúc này đang nằm trên sô pha nghĩ ngợi. Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. “Anh Trạm, anh ngủ chưa?” Thẩm Ninh Mộng đứng bên ngoài cửa, thấp thỏm không yên mà hỏi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.