Bên ngoài không gian Quang Huy tông, Chí Nam đã bắt kịp đội ngũ của Triệu Như Nguyệt và Tần Lê, may mắn tìm thấy Văn Linh vẫn còn sống sót.
Song đoàn đội chỉ còn lại năm người, bao gồm Tần Lê và Triệu Như Nguyệt. Bọn họ đang bị oán linh bao vây, lối đi đến điểm tập kết Viện Chiến Tranh bị oán linh đông đảo lấp kín rồi.
Chí Nam sẵn sàng bại lộ cả bản lĩnh luyện trận sư, cứ ngỡ tình huống xấu nhất sắp phát sinh thì đám oan hồn xung quanh đang tan ra thành cát bụi.
“Có chuyện gì thế này?” Văn Linh được một binh sĩ đỡ dậy, vẫn còn mơ màng thì nghe tiếng quyết đoán của Tần Lê: “Nhân cơ hội, lập tức chạy đến thông đạo.”
Tất cả cảnh tượng nơi đây đều không qua ánh mắt của Thanh Liên.
Thanh Liên vẫn ngồi trên tòa điện hoang tàn, ánh mắt nàng vẫn chăm chú nhìn về nơi giao chiến, tuy nhiên linh lực quân Vương quá mạnh, mọi trận pháp dò xét tới gần đều bị phá hủy.
Nàng chỉ có thể chờ đợi bên ngoài, mọi hành động đều ngưng lại.
“Chí Nam vẫn an toàn, ừm... Số lượng người còn sống gần một phần ba, tổn thất vượt ngoài dự liệu do biến cố phát sinh, tạm chấp nhận.”
“Hửm?” Các oán linh xung quanh nàng bỗng tan thành cát bụi. Dưới Linh Nhãn, nàng có thể thấy đám bụi ấy tập trung về không gian Quang Huy tông.
“Dựa vào tín trận phân tích, những ai mất mạng trong Lĩnh Vực này lập tức bị chuyển hóa thành thức ăn, tăng nội lực cho kẻ thi triển... Rất giống với hoạt động của Hắc Liên.” Thanh Liên suy tư.
“Hơn nữa nó còn đánh dấu tất cả sinh vật sống bên trong, khiến ta không thể sử dụng truyền tống trận. Chỉ có thể giết kẻ khai mở Lĩnh Vực, hoặc bị kẻ đó giết thì tác dụng này mới chấm dứt.”
“Xem ra bên trong đó lành ít dữ nhiều rồi.”
Bỗng một vụ nổ lớn xuất hiện, từ nơi này có thể thấy Mộc Trung Nhân bị vụ nổ thổi bay ra khỏi không gian Quang Huy tông, dư lực huyễn hóa thành Hắc Long che trời lấp đất.
Mộc Trung Nhân dễ dàng đáp xuống đất, tuy nhiên dư lực chấn tan cả một dãy nhà, mặt đường cũng không thoát khỏi cảnh vỡ nát.
Phụt!
Mộc Trung Nhân chống đao xuống đất, phun ra một ngụm máu.
“Thời gian... Đã bắt kịp ta rồi.” Ông cảm nhận rất rõ, sinh mệnh của bản thân sắp vụt tắt rồi.
Lúc này Mộc Trung Nhân mới chú ý đến xung quanh, quỷ khí u minh bao trùm toàn bộ thành Thăng Long, khắp nơi đều là oán linh, đường xá hoang tàn, không một bóng người.
“Là do ảnh hưởng từ cuộc chiến này sao?” Mộc Trung Nhân dâng lên cảm giác mất mát, thê lương cùng bất lực.
“Hơn một nửa dân chúng đều đã tới Viện Chiến Tranh, nơi đó vẫn còn an toàn.” Thanh Liên xuất hiện bên cạnh Mộc Trung Nhân, nàng lại nói: “Phụ Vương, sinh mệnh của người.” Cả Thanh Liên cũng cảm nhận được lúc này ông giống như ngọn lửa nhỏ treo trước gió rồi.
“Tại sao ngươi còn chưa khởi động truyền tống trận, đẩy mọi người đào thoát khỏi đây?” Hỏi xong thì Mộc Trung Nhân mới nhớ ra một chuyện: “Là Lĩnh Vực này.”
“Theo ta phân tích, Lĩnh Vực này xây dựng dựa trên Thâu đạo kết hợp Mộc đạo, bất kỳ sự sống nào bỏ mạng trong này, tất cả linh lực, năng lượng đều bị kẻ thi triển hấp thu.”
Đôi tử nhãn xoay chuyển, phân tích.
“Xem ra lão ta có thể bất tử bất diệt, miễn là còn sinh vật sống trong không gian này.” Mộc Trung Nhân trầm mặc, hỏi: “Vô Ưu, ngươi có trận pháp nào kéo dài một hơi tàn không, trong nửa canh giờ, một nén nhang cũng được.”
Qua giọng điệu của Mộc Trung Nhân, dường như ông nghĩ ra cách nào đó rồi, Thanh Liên cũng chỉ có thể dựa vào ông. Nàng lấy ra thân xác của Lưu Nghị. Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, một loạt những trận pháp bao vây Mộc Trung Nhân và Lưu Nghị, rồi dùng một mồi tà lực nhỏ nhoi, đốt cháy hắn.
Toàn bộ thân thể Lưu Nghị hóa thành tà hỏa, cùng lúc đó Mộc Trung Nhân cũng cảm nhận được sinh mệnh của ông được gia tăng. Mỗi phần tà hỏa mất đi, linh lực của ông lại nhiều lên một phần.
“Trận pháp này...” Mộc Trung Nhân kinh ngạc.
“Dựa trên Lĩnh Vực đang hiển hiện mà tạo ra.” Thanh Liên nhẹ nhàng nói.
Càng nhìn đến bản lĩnh của Thanh Liên, Mộc Trung Nhân càng cảm khái ánh mắt của Trần Lĩnh. Còn chưa đầy nửa canh giờ tính từ lúc Lĩnh Vực triển khai, thế mà nàng đã phân tích được nó rồi.
Danh hiệu vô thượng luyện trận sư, chỉ cách một bàn tay mà thôi.
Ầm!
Một đạo lục quang chiếu rọi cả bầu trời, vừa nhìn đến cột sáng ấy, trong lòng Mộc Trung Nhân liền động.
“Không thể nào, Thanh Vương... Đi rồi?” Một hình ảnh mơ hồ hiện trong tâm trí Mộc Trung Nhân. Có khế ước của Hồ Vương, mỗi một Vương chết đi đều để lại huyễn cảnh bản thân tọa hóa, để chứng kiến diện mạo của tân Vương được chọn lựa.
Ngay sau đó, cột huyết quang chiếu rọi, tiếp đến là lam quang...
Đan Vương Nguyễn Phúc Nguyên, tử chiến!
Thực Vương Triệu Thanh Bích, tử chiến!
Tràng cảnh chiến đấu vừa rồi cũng hiện lên trong đầu. Đan Vương, Thực Vương, Hồ Vương xuất ra toàn bộ bản lĩnh, con bài tẩy của mỉnh, lần nào cũng giết được Trụ Vương, đánh cho lão tan thành khói bụi, thế nhưng lão vẫn có thể dục hỏa trùng sinh.
Hỏa thương của Đan Vương bị chẻ làm đôi, thiết chùy của Thực Vương bị đập nát, trận pháp của Hồ Vương không hề có tác dụng với lão nhân kia.
“Chiến Vương... Khụ ụ ụ...” Hồ Vương suy yếu truyền lời: “Tín trận phân tích, lão ta có thể dùng bất kỳ sinh mạng nào chết trong Lĩnh Vực nặng ra thân xác mới.”
“Lúc này muốn giết lão, ngài phải bỏ hết đạo đức đi, giết hết dân...” Truyền âm chưa hết, Hồ Vương lại bị Trụ Vương kéo vào cuộc chiến khác.
Cách làm của Hồ Vương, Mộc Trung Nhân hoàn toàn bác bỏ, ông có cách chiến đấu của mình. Hơn nữa dù có phải liều chết, ông cũng sẽ không bao giờ lựa chọn tổn hại thành.
Một đạo kim quang lóe lên trong tay Thanh Liên, bắn về phía Mộc Trung Nhân.
“Đây là...”
“Linh Nhãn, có nó ta có thể quan sát chiến cuộc, phòng khi ngài thất bại.” Thanh Liên dửng dưng nói.
“Ha, tiểu oa nhi, ngươi sắp phải thất vọng rồi.” Mộc Trung Nhân giơ bảo đao sắc bén của mình ngang tầm mắt: “Bổn Vương sắp chém chết hắn.”
“Kẻ đó... So với Lang Hoàng, ai lợi hại hơn.” Thanh Liên muốn hỏi về kẻ trong Hắc Liên.
“Trăm Lang Hoàng cũng không so được.” Mộc Trung Nhân không hề che giấu cảm nhận về Trụ Vương. Quả thật Trụ Vương mang tới cho ông cảm giác tới từ vô thượng. Nơi lão ta đứng là đỉnh của các đỉnh núi.
Bảo đao trong tay đang run rẩy, không phải vì sợ hãi mà lại là phấn khích, phấn khích muốn chém chết vị cường giả tối cường kia.
“Vương...” Bỗng một âm thanh quen thuộc vọng bên tai Mộc Trung Nhân, cùng lúc đó Thanh Liên đã biến mất.
Đó là nhóm người Mộc Minh Cương, nhị trưởng lão Tiêu Vân Thường, Đại Lực cõng Nam Hoa trên lưng và đám đệ tử Quang Huy tông.
Mộc Trung Nhân chú ý đến Mộc Minh Cương, kinh ngạc: “Cương nhi, ngươi đã thành tựu Tướng lĩnh!”
Mộc Minh Cương chắp tay: “Hài nhi may mắn có được kỳ ngộ, bước chân vô cảnh giới này.”
“Tốt, tốt lắm.” Mộc Trung Nhân không che giấu vẻ tự hào mà vỗ vỗ vai, nói: “Có ngươi ở đây, tương lai của Dương gia có thể đảm bảo rồi.”
“Phụ Vương...” Mộc Minh Cương không lấy làm vui mừng vì được khen ngợi, trái lại hắn nghe ra một vài ý vị gửi gắm của người sắp lâm chung.
“Bệ hạ, rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì?” Tiêu Vân Thường quan ngại hỏi: “Chúng ta đang bị một tôn Hoàng tấn công sao?”
Hoàng, linh sư chí tôn thiên hạ trong truyền thuyết, thật sự tràng cảnh này là do Hoàng gây nên sao? Bọn họ đang được diện kiến tồn tại đỉnh cao của nhân gian sao?
“Dù cho có là Hoàng, bước vào đại trận hộ quốc thì đều là quân Vương, phải xem đao của ai nhanh hơn.” Mộc Trung Nhân lập tức trấn an: “Lúc này các ngươi nên tới Viện Chiến Tranh, nơi đó có trận pháp bảo vệ, là nơi an toàn nhất lúc này.”
Mộc Trung Nhân liếc nhìn về phía nhị trưởng lão, ánh mắt có phần ôn hòa: “Tiêu sư bá, ta hi vọng sau này người vẫn sẽ cầm tay, dìu dắt các linh sư trẻ tuổi.”
“Bệ hạ...” Cũng như Mộc Minh Cương, Tiêu trưởng lão nghe ra ý vị gửi gắm.
Gào!
Hắc Long gầm thét, kinh động cả một mảng trời, lúc này dần ló dạng khỏi màn đêm vô tận bên ngoài. Không chỉ một, mà có tới tận hai con Hắc Long
Mộc Trung Nhân nhảy lên trời xanh, đối diện với Hắc Long, đường đao sắc bén xuất ra khỏi vỏ.
Đoạn Thiên kỹ – Nghịch Thiên Trảm!
...
Ở bên trong không gian Quang Huy tông, khắp nơi là màu đen sự hủy diệt, toàn bộ mặt đất bị xới tung lên, linh lực trôi nổi trong không khí tán loạn.
Thân ảnh Tử Linh Kỳ Lân bị đập nát, một người đàn ông ngã xuống từ trên không, làm gãy nát tầng tầng đất đá, tạo thành một hố sâu.
“Khặc! Bao nhiêu chiêu số thi triển ra đều không thể lấy mạng lão, bên ngoài còn sinh vật sống, chừng đó lão vẫn bất tử bất diệt.” Khuôn mặt Hồ Vương nhuộm đỏ máu, ánh mắt không che giấu vẻ sợ hãi, xen lẫn bất lực.
Hơi thở hắn đã nặng nề rồi.
“Nếu là ta của năm đó, các ngươi còn chưa có tư cách kéo chân ta lâu đến thế.” Trụ Vương lạnh lẽo nói. Ông ta phát động công kích, chấm dứt sinh mạng Hồ Vương.
Hồ Vương Lý Văn Bưu, tử chiến!
Tử quang phát ra chiếu rọi lên trờim tử khí xung quanh nơi Hồ Vương chết đều dung nhập vào người Trụ Vương.
Cùng lúc đó, pháp thân Hắc Long ngự trị trên cao đang bị xé toạc ra.
“Bị chém sao...”
Roẹt!
Đao quang lóe lên, chưa đầy một cái chớp mắt, cánh tay của Trụ Vương đã bị đứt lìa, thậm chí đất bằng bên dưới để lại một đường đao sâu đến vô tận.
Rầm!
Một thân ảnh từ trên không đáp đất, dư chấn làm đất đai tan vỡ, tạo thành hố. Mộc Trung Nhân bước đến với bảo đao sắc bén, ánh mắt rực cháy. Dọc theo lưỡi đao là đao ý mãnh liệt, thẳng tắp như tâm của ông lúc này.
“Dự cảm của lão phu vẫn rõ ràng như thế, ngươi đúng là tiểu tử phiền phức.” Trụ Vương nhìn đao trong tay Mộc Trung Nhân đầy hứng thú.
Hắc quang cùng đao quang lóe lên, hai luồng khí tức hủy thiên diệt địa, long trời lở đất chạm trán.