Toàn bộ không gian Quang Huy tông như nứt ra từng mảnh, những tảng đá bị lực lượng vô hình bốc lên khỏi đất, một luồng khí tức cổ xưa quỷ dị làm không gian xoay chuyển liên hồi, tạo thành những cơn sóng...
Không trung gào thét, cỏ xanh ảm đạm, đất bằng rạn nứt...
Cả năm Vương lẫn Lang Hoàng, những cường giả đỉnh phong của thế tục, đều cảm nhận được áp lực nặng nề, linh hồn dâng lên sự kiên dè chưa từng có trước bóng đen đang thành hình kia.
Pháp tướng Hắc Long ngự trị trên cao, y bước đi với tâm thế vô địch, mỗi một cái nhấc chân khiến đất bằng dậy sóng, mỗi phần không gian y lướt qua rung chuyển, sinh mệnh trong mắt y như cỏ rác. Mặt đất dưới chân hóa thành một vực đen không đáy.
Y là kẻ đứng trên đỉnh, đã từng nhìn cả thế gian này bằng nửa ánh mắt, y đã từng phong quang vô hạn, đã từng vinh hiển một đời. Cũng là kẻ chứng kiến thời đại bản thân lụi tàn, bị giam cầm dưới hố sâu tuyệt vọng qua vô số kỷ nguyên.
Nay y trở về, trở về để lấy lại tất cả.
Vô thượng Nhân Hoàng!
Thương Vương Thụ!
Trụ Vương!
Một lão nhân cao gần một trượng lộ ra khỏi bóng đen. Ánh mắt bén như diều hâu, khuôn mặt đầy vẻ hung tợn và nguy hiểm, tóc trắng búi lên đầu... Trước ngực ông ta là ấn ký Hắc Long, bộ kim y chói mắt khoác trên mình, khí thế vương giả, bễ nghễ chúng sinh.
Chỉ một ánh nhìn lướt qua thôi mà đã mang cho kẻ khác cảm giác như vô thượng thái sơn nhìn xuống.
“Một tôn Hoàng mà lại không sở hữu Hoàng Kỳ, ngươi đã cướp lấy Hoàng Vị sao?” Ông ta vừa bước tới chỗ Lang Hoàng vừa bẻ cổ, vừa bẻ vừa nhìn các đốt tay, ngay cả tiếng xương kêu răng rắc cũng đầy dư vị nguy hiểm.
Khác với năm Vương, Lang Hoàng là một đầu tôn Hoàng, ánh mắt có thể nhìn thấy một số thứ, ngay cả câu hỏi 'ngươi là kẻ nào' hắn cũng không thốt ra, bản năng tháo chạy trước cả khi ý thức kịp nhận ra.
Tấn Triều Ngũ Thức – Vạn Lang Hành Tẩu!
Hú... ú... ú... Bản thể Hoàn Huyền tan biến, hóa thành vô số Huyễn Ma Lang phóng thẳng lên trời mà không hề ngoảnh lại.
Sái Bồn – Vạn Thủ Phong Thể!
Vô số hắc thủ trồi lên từ vực đen dưới chân Trụ Vương xông lên, tốc độ nhanh khủng khiếp bắt giam toàn bộ Huyễn Ma Lang.
Ở bên trong Huyễn Ma Lang, Hoàn Huyền cảm nhận được vài đạo chấn áp từ thiên địa truyền tới, khóa chặt toàn bộ hành động của bản thân, linh lực xoay chuyển trong người bị đè ép tới vô cùng.
“Đừng tưởng rằng cô sợ ngươi, chẳng qua cô không thể ở lại đây lâu hơn nữa.” Hoàn Huyền rống giận, hắn động niệm.
Ma Lang Huyễn Pháp Thân – Khai!
Hú... ú... Ma lang pháp thân cao hơn ba trượng, vừa xuất hiện liền há miệng muốn cắn nuốt Trụ Vương. Vô số hắc thủ lập tức bắt lấy ma lang, hoàn toàn khóa chặt nó.
“Ta kéo dài sinh mệnh vạn năm, ta không thể chết ở đây được.” Hoàn Huyền bị áp lực đến nỗi hai tròng mắt chảy máu, miệng cũng trào máu.
Hoàn Huyền cảm nhận tử vong rất gần rồi, kẻ lạ mặt này mạnh khủng khiếp, vượt xa cả ngũ Vương thậm chí là Ngũ Linh trấn quốc Đại Việt. Lúc này hắn không thể đòi hỏi cơ thể lành lặn trở về hay bảo trì tu vi gì nữa, xuất ra thủ đoạn mà bản thân nghĩ sẽ không bao giờ dùng đến.
Tấn Triều Thất Thức – Bạo Thể Di Hồn!
Toàn bộ Huyễn Ma Lang tự bạo, tạo thành vụ nổ kinh hoàng đẩy vô số lam hồn của Hoàn Huyền biến mất trong không trung. Những vệt máu đỏ tươi ghê rợn nhiễu từ không trung xuống, nhiễm lên cỏ xanh.
Ngũ Vương kinh hách. Lang Hoàng, kẻ mà bọn họ tế ra bao nhiêu chiêu bài cũng không thể giết được, vậy mà lại không chịu nổi một kích trước lão nhân này.
Lão già này vừa xuất hiện, ngũ Linh đã liên tục gào thét sợ hãi.
“Chậc, chưa thể thích nghi với cơ thể này, để hồn thể của tiểu tử kia may mắn thoát được, không thể cầm lấy Hoàng Vị rồi.” Toàn bộ Huyễn Ma Lang tử vong bị hắc thủ kéo vào vực đen, khuôn mặt dữ tợn của Trụ Vương hiện lên vẻ thỏa mãn, như vừa mới ăn no.
Mộc Trung Nhân lẫn bốn Vương lui về sau một nhịp. Nhìn đến khí thế áp bức của Trụ Vương, Mộc Trung Nhân mới hiểu được cảm giác sợ hãi vừa rồi của Lạc Hồng. Cái ông khó hiểu rằng Thiên Linh Lạc Hồng mẫn cảm với thời không trường hà, tại sao lại không thể cảm nhận ra lão ta?
“Chiến Vương, thật xin lỗi, biến số lần này đã vượt qua phạm vi có thể đảm nhận của ta rồi.” Thực Vương quay sang nói. Trong âm thanh có chút không đành lòng.
“Kẻ này cực kỳ nguy hiểm, ông ta làm Ngũ Linh phải cất tiếng kinh hãi, ông ta là quân Vương, chúng ta có thể đánh một phen nhưng bổn vương sợ...” Thanh Vương ngập ngừng truyền âm.
“Có kẻ cháy nhà hôi của.” Hồ Vương bổ sung: “Ta sợ tiền tuyến sẽ gặp bất trắc như lời Lang Hoàng.” Bọn họ đã có phần muốn thoái lui, biến số đã quá nhiều rồi.
“Các ngươi...” Mộc Trung Nhân muốn ngăn lại nhưng ông không thể tìm ra cái cớ trong phút chốc.
Các Vương vừa định tế ra linh niệm hòng đào thoát đi thì bỗng chốc trời đất một lần nữa tối sầm lại, tử lôi bên ngoài nổ vang ầm ầm trong đêm. Cả một vùng đất dưới chân năm Vương hóa thành huyết hà, trải dài đến vô tận, bao phủ lấy cả thành Thăng Long và khu vực chục dặm.
Thanh Liên ở bên ngoài nhìn tình cảnh Quang Huy tông xảy ra dị biến, một cảm giác không hề tốt đẹp truyền qua tâm trí nàng. Toàn bộ đường xá bên dưới chìm trong biển máu đỏ tươi.
“Vừa rồi ta cảm nhận có một đạo tinh thần mạnh mẽ vượt qua tầng tầng tử lôi, chạy lên trời. Tinh thần mang theo vài phần khí tức giống như Lĩnh Vực của Lang Hoàng, chẳng lẽ là do Hắc Liên đó sao?”
Dị tượng vừa thành, Thanh Liên cảm nhận có một đạo huyết ấn khắc lên cơ thể mình, nàng có dùng trận pháp nào cũng không thể tẩy nó đi.
“Đây là thứ gì?”
…
Lĩnh Vực của Trụ Vương - Huyết Lạc Vực!
Lĩnh Vực vừa ra cắt đứt toàn bộ linh niệm của bốn Vương, hoàn toàn nhốt bọn họ trong không gian này. Chỉ có hai cách để ra ngoài, giết hoặc bị giết.
“Thân thể của năm bọn ngươi, mỗi một người đều có vết tích thiên đạo thuần túy, là tiên tài vô giá để lão phu có thể một lần nữa luyện chế Thông Thiên Đại Lộ. Tất cả cùng để mạng lại đi.” Trụ Vương nhấc tay chỉ điểm.
Sái Bồn – Hoang Thủ Tịnh Nhân Hồn!
Hàng vạn hắc thủ che trời lấp đất, phóng tới ngũ Vương.
Đoạn Thiên kỹ – Nhiên Thiên Tâm Thập Trảm!
Đao quang lóe lên từ chỗ Mộc Trung Nhân, ông thi triển mười đạo đao thức chém nát toàn bộ hắc thủ trước ánh mắt có phần kinh ngạc của Trụ Vương. Ông ta nhìn qua chỗ Mộc Trung Nhân bằng ánh mắt đầy hứng thú, kinh ngạc xen lẫn tán thưởng.
“Kỳ nhân, đúng là kỳ nhân.”
Trấn Ngục Thức – Tứ Chi Hạ Ngục!
Truy Hồn Thương Kích – Bá Loan Viêm Hoành Trùng!
Cự Nhân Di Sơn – Hải Diệm Cự Sa!
Bình An Long Tâm Thức – Tĩnh Tâm Vực!
Đoạn Thiên Kỹ – Đọa Thiên Thiểm!
…
Tiền tuyến Thăng Long...
“Bệ hạ, Vĩnh Sơ Vương đã rút binh, thậm chí là lui về hơn hai trăm dặm.” Một quân sư thông báo cho Võ Cực Lạc trong ngụy trang Chiến Vương.
“Tấn quốc này đang giấu gì trong hồ lô đây?” Võ Cực Lạc khó hiểu nhìn về hướng binh sĩ do Lưu Dụ nắm quyền.
Phòng tuyến phía bắc...
Lúc này đây, đội quân Tấn quốc rút binh. Tuy nhiên đây không phải lực lượng chính, đạo binh của Tống quốc vẫn còn hiện diện ở đó, và bọn họ đang phải đối mặt với thế công mãnh liệt. Có hơn năm Tướng lĩnh thủ hộ nơi đây nhưng phải đối mặt với hơn mười đầu Tướng lĩnh, những kẻ vốn là quân Vương bên ngoài.
Thành Cổ Loa chỉ trong hai canh giờ đã là một biển máu, xác binh sĩ địch ta chất thành sông.
“Quân sư, bệ hạ vẫn chưa về, không thể thủ trước đám quân Vương Tống quốc thêm được nữa. Chúng ta đã mất Tân đại nhân, Nguyên đại nhân, Lý đại nhân rồi.” Một nữ tướng vội chạy vào lều, xin chỉ thị của quân sư.
Lão quân sư gật đầu: “Xem ra phải bỏ Cổ Loa lại đây rồi. Mau ra hiệu lệnh rút lui bảo toàn quân lực, ta sẽ thỉnh tội với Vương sau.” Nếu Vương có thể trở về.
Một loạt trận pháp xuất hiện, chiếu rọi cả một vùng trời trên đầu thành Cổ Loa.
Tống Hoàng Triệu Khuôn Dận ngồi trên long ỷ, ánh mắt nhìn xuyên qua vạn dặm, vừa vuốt qua chén trà, vừa nghi hoặc tự hỏi: “Tấn quốc đột nhiên rút binh, binh sĩ của ta tấn công mãnh liệt như thế mà Thực Vương còn chưa ra mặt, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Nước trà tĩnh lặng bỗng nhiên dao động, ông ta cũng bắt được một loại dao động mơ hồ, dường như thời gian đã trôi qua quá lâu, loại cảm giác này lại một lần nữa hiện hữu.
“Nhân Hoàng...”
Phòng tuyến phía tây nam...
Cả một thảo nguyên bạt ngàn phơi thây bao nhiêu luyện trận sư, bao nhiêu là binh sĩ.
Tần quốc không hề xuất binh, Lý Nguyên dẫn dắt binh sĩ đánh với Triệu quốc thì Minh quốc, một quốc gia chưa từng tham chiến trước kia nhập cuộc. Bọn họ dùng thế công mãnh liệt, càn quét từ tiền tuyến vào sâu trong thành Hồ, ngay cả các luyện trận sư cũng không trở tay kịp.
“Chết tiệt.” Lý Nguyên chửi đổng một tiếng: “Ở bên chỗ của Chiến Vương, tên nhóc Văn Bưu còn chưa xong sao?”
Bỗng lão nhận ra điểm bất ổn, không thể trùng hợp như vậy, bọn họ trúng kế rồi. Là âm mưu của chư Hoàng?
“Không có quân Vương ở đây, dù lão phu là một bán Vương, cũng không thể một mình đối mặt với cả mười Tướng lĩnh cửu tinh.” Lý Nguyên chấp bút, vẽ trận pháp trên quyển trục.
Một con sóng uốn lượn trên bầu trời rồi nổ tung lên, là báo hiệu của việc rút binh, binh sĩ thành Hồ lập tức rút lui khỏi thành, bảo toàn lực lượng.
“Bưu nhi, lúc này ngươi đừng nên xảy ra chuyện.” Khuôn mặt Lý Nguyên già đi mấy tuổi, ánh mắt hiện lên nỗi lo lắng khó tả.
...
Hoàn Huyền vượt qua thông đạo không gian, thành công trở về hoàng cung Tấn quốc.
Lão quân sư vừa nhìn thấy hắn trở về trong hình hài lam hồn thì lấy làm kinh ngạc, dò hỏi: “Bệ hạ, đây là...”
“Phù... Mau đem đám binh sĩ Đại Việt trong ngục ra cho cô.” Khí tức sinh mệnh suy yếu, như một ngọn đuốc treo trước gió. Nhưng hắn không hề tuyệt vọng, Ngũ Hành Sơn đã bị phá, bây giờ hắn có thể rút thông linh chi hồn từ đám binh sĩ Đại Việt để gia trì Hoàng Vị, thậm chí là chế tạo Hoàng Kỳ của bản thân.
“Đúng là nguy hiểm, kẻ vừa rồi... Là ai vậy?” Tinh thần vẫn còn rung rẩy, trái tim còn đập liên tục. Là một quân Vương, lại không đơn giản là quân Vương. Vừa rồi chỉ chậm một giây thôi, ngay cả hồn thể này cũng không giữ được.
“Hoàn Huyền à Hoàn Huyền, thật không ngờ một tôn Hoàng tôn quý như ngươi cũng có ngày mang bộ dáng chật vật như vậy.” Giọng nói trầm thấp vang lên.
Tấn Triều Nhất Thức – Phượng Diệm!
“Lưu Dụ...” Hoàn Huyền nhận ra điều bất ổn, hắn không muốn truy cứu vì sao Vĩnh Sơ Vương ở đây, lập tức khởi động linh niệm đào thoát đi.
Bình An Long Tâm Thức – Thương Long Phong Hồn!
Mộc long xuất hiện từ hư vô, đánh mạnh vào hồn thể của Lang Hoàng.
Toàn bộ tâm thức của Hoàn Huyền bị trói buộc, đến cả suy nghĩ tháo chạy cũng bị dập tắt, hỏa diệm trước mắt đánh tới mà Hoàn Huyền không để tâm, hắn chỉ nhìn chằm lão quân sư với ánh mắt không thể tưởng tượng.