Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 152: Chí Nam được tỏ tình!



Chiến tranh bùng nổ, phía tây nam là nơi hứng chịu chiến sự khốc liệt nhất. Họ phải đối mặt với Tần quốc, đại quốc hùng mạnh bậc nhất chư quốc.

Hồ Vương Lý Văn Bưu phải đối mặt cùng lúc với bốn quân Vương ngoại vực.

Ở trên bầu trời, ánh sáng lỏe lên trong tầng tầng mây mờ.

“Khặc...”

Thiết Sa Vương Tư Mã Thương bị Lý Văn Bưu cùng Lý Nguyên tập kích, Kim Sa Lĩnh Vực của hắn bị phá hủy, bị đánh trọng thương rơi xuống tầng mây.

Bách Niên Thủ Xúc Thân!

Thủy linh lực xung quanh Lý Nguyên huyễn hóa thành vô số cánh tay, đánh về phía Thiết Sa Vương.

“Lại là chiêu này.” Tư Mã Thương nghiến răng, tuy lão già trước mắt chỉ mới nửa bước quân Vương, nhưng lại có thể xuất ra một chiêu mang theo lực đạo của quân Vương, đánh tan cả Lĩnh Vực của hắn.

“Vừa rồi ta chỉ mất cảnh giác thôi.”

Song Long Phong Hộ!

Phong long uốn lượn xung quanh Tư Mã Thương, triệt hạ từng đạo thủy lưu đánh vào.

Trấn Ngục Thức – Tứ Chi Hạ Ngục!

Lý Văn Bưu ra tay, hắn muốn nhân đòn này trấn áp ý thức của Tư Mã Thương.

Hộ Tâm trận!

Ánh sáng chú ngữ lóe lên, trận pháp hộ tâm xuất hiện nhưng chỉ ngăn chặn phần nào công kích tinh thần của Lý Văn Bưu.

“Luyện trận sư nam man, lũ nào cũng khó chơi cả.” Hắn quẹt vết máu đi.

“Bổn vương không đánh với các ngươi nữa.” Tư Mã Thương cảm nhận tứ chi bị Trấn Ngục Chi Thức tác động, ý thức truyền tới hành động vô cùng chậm, hắn vội vàng hóa linh niệm hòng rời đi.

Tốc độ cực nhanh, Lý Nguyên, Lý Văn Bưu căn bản không thể chặn được. Khoảnh khắc linh niệm của Tư Mã Thương sắp hòa vào thiên địa, thuấn di khỏi nơi này thì một bóng đen xuất hiện...

Ba Xà – Truy Hồn Diệt Niệm!

Từ hư không, long xà khổng lồ xuất hiện, phóng ra tử phong triệt tiêu linh niệm của Tư Mã Thương.

“Vũ An Quân, ngươi có ý gì?” Tư Mã Thương phẫn nộ rống lên. Chiêu thức này, hắn nhận ra, là của kẻ đối đầu với ca ca hắn.

Linh niệm tan vỡ làm bản nguyên ý thức của hắn trọng thương. Đôi mắt, đôi tai chảy máu, kinh mạch nhận chấn động.

Bách Phong Khôi Thú! Vô số con rối xuất hiện, mỗi con là một khôi lỗi mang theo linh lực khác nhau. Bọn chúng tản ra tứ phương, mang theo Tư Mã Thương hòng tẩu thoát.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, tiêu diệt toàn bộ khôi lỗi, chỉ còn duy nhất một đầu long khôi. Đã đánh tới mức này, sao Lý Văn Bưu có thể buông tay được.

Trấn Ngục Thức – Tỏa Linh! Toàn bộ linh lực trong người, bao gồm linh lực hộ thể, linh lực kinh mạch của Tư Mã Thương đều bị phong bế.

Trấn Ngục Thức – Tỏa Hồn!

Lý Nguyên chớp lấy thời cơ.

Bách Niên Pháo Chưởng! Loạn chưởng bạo phát, mỗi lần xuất ra phá nát một phần khôi lỗi.

“A... Lý Mục, ca ca ta sẽ không tha cho ngươi...” Linh hồn hắn đã bị Trấn Ngục Thức phong tỏa, không thể rời được nữa.

Tư Mã Thương chết dưới bạo chưởng mãnh liệt, thân xác thoát khỏi long khôi, hắn rơi từ trên cao xuống biển xác nơi chiến trường.

Lý Nguyên Lý Văn Bưu nhìn kẻ ra tay, toàn thân bị bao phủ bởi tín trận che giấu diện mạo.

“Các hạ, vì sao lại giúp chúng ta?” Lý Nguyên lạnh giọng hỏi.

Kẻ lạ mặt không nói gì, biến mất vào hư không.

“Đại bá, không thể sử dụng tín trận dò xét với hắn.” Lý Văn Bưu kinh ngạc.

“Vừa rồi ta nghe được tên của hắn là Lý Mục, quân Vương của Triệu quốc, hiện đang hợp lực cùng Tần đánh ta. Bọn chúng có mâu thuẫn nội bộ?” Lý Văn Bưu suy tư.

“Ta không có nhiều tinh lực để điều tra, nếu thật thì đã giúp chúng ta bớt một phần áp lực, tạm thời thu tay ở đây thôi.” Lý Nguyên nhặt xác Tư Mã Thương lên.

“Đúng là ngoài ý muốn, tuy hôm nay tổn thất liên tục năm Tướng lĩnh nhưng đã có được xác của quân Vương rồi, tiếp theo nên trở về, tiến hành kế hoạch thôi.” Lý Nguyên đằng không phi hành, trở về bản doanh.

“Vâng.”

Mặt trận phía tây bắc Đại Việt,đại bản doanh của Tấn quốc...

“Ta đã hoàn thành giao dịch rồi, mau đưa cho ta thứ đó.” Có hai bóng đen trong phòng, có trận pháp cách âm hoàn toàn với bên ngoài.

Thiên địa dị tượng nổi lên trong doanh, rất nhanh liền biến mất.

“Ha ha ha, có thứ này trong tay, bản vương có thể đánh cược mạng mình một phen với hắn.”



Doanh trại của Thăng Long, tiểu đoàn hai...

“Này, ngươi đang lén lút xem gì thế?” Một binh sĩ tóc xoăn sóng ngồi xuống cạnh binh sĩ khác, cười đùa: “Chắc không phải là hình của ý trung nhân chứ?”

“Là thê tử ta, nàng vừa gửi thư.” Binh sĩ Thăng Long với mái tóc ngắn xoa xoa bức thư trong tay, nâng niu như trân bảo.

Binh sĩ tóc xoăn sóng kia phát ra khí tức của linh Sĩ ngũ tinh, còn binh sĩ còn lại chỉ là một phàm dân. Tuy nhiên họ trò chuyện mà không có khoản cách nào.

“Nhất ngươi nhé, hai tháng sau lại được gặp nàng rồi.” Binh sĩ tóc xoăn sóng kia vỗ vỗ vai.

Binh Sĩ tóc ngắn kia viết nhanh bức thư hồi âm, dán lên đó từng lời yêu thương mơ mộng.

“Cầm thương lên nào, hôm nay phải lấy đầu ít nhất mười tên địch.”

Đêm đến...

Binh sĩ tóc xoăn sóng hiện đang được quân y trị thương. Khi tất cả rời khỏi phòng, hắn nắm chặt bức thư hồi âm nhiễm của chiến hữu trong tay, nước mắt không tự chủ rơi xuống.

Cả gian phòng truyền đến từng hơi thở ưu thương...

Thăng Long vực, bìa rừng Hoan Châu...

“Báo cáo từ tiền tuyến gửi về, nói rằng áp chế của đại trận hộ quốc lại bị giảm đi, linh Sĩ bát tinh đã có thể bước vào đất Việt.”

“Tiểu đoàn hai đã hi sinh, chỉ còn một người sống sót. May mắn hắn là linh sư duy nhất trong đoàn.” Báo cáo ghi rõ, trước khi toàn diệt, bọn họ đã kéo hơn hai binh đoàn gồm ba mươi người của chúng chết chung, chiến lực rất khá.

Năm năm qua, báo cáo này là thứ nàng nhận được nhiều nhất. Danh sách những binh sĩ tử trận gửi về liên tục để nàng xử lí, ban thưởng cho người nhà của họ.

Vừa xem báo cáo, Thanh Liên vừa nhìn đến con rối Lưu Nghị, quả thật nàng cảm nhận được linh lực của hắn tăng lên rồi, là linh Sĩ bát tinh.

“Cho đến giờ ta vẫn chưa rõ, nếu đại trận liên tục thuyên giảm, vì sao chư quốc phải mạo hiểm tính mạng của binh sĩ, không tiếc giá nào cũng muốn bước vào đây?” Không phải chỉ cần đứng ngoài, đợi đại trận mất hẳn, thương vong cũng hạn chế ở mức tối đa sao?

“Con quá vội vàng chiếm những tiện ích nhỏ mà bị đại cục trước mắt che mắt rồi.” Giọng nói của cố nhân vọng bên tai.

Một lão nhân đánh cờ cùng nữ hài, tiếng nói trầm ấm phảng phất hương vị xa xưa: “Con nhìn nè, ta đã hiến tế gần như toàn bộ quân của mình, con cũng có được lợi ích từ những quân cờ của ta. Quân ta ít, quân con nhiều, thế nhưng kết cục ta toàn thắng.”

“Vô Ưu, quan niệm lợi ích của mỗi người là khác nhau, một khối tinh thạch của phàm dân khác với một khối tinh thạch của linh sư.”

“Năm xưa Hoàng của Nam Hán quốc Lưu Nham tham lam ngũ linh Kỳ Lân của Ngô Vũ Vương, dẫn đến việc toàn quân của hắn bị rơi vào bẫy trận, Hoàng Kỳ bị hủy, hắn mất tất cả là một bài học.”

“Cho nên, con phải thật tỉnh táo, phải tìm kiếm bố cục lớn nhất, chưa tìm ra nó, những nước đi khác đều là vô nghĩa.”

Ký ức xa xưa ùa về, khiến nàng thật hoài niệm.

Bố cục, nàng chỉ có thể lờ mờ đoán rằng có liên quan đến ba nơi: Tiêu Sơn, nơi Tứ Linh tồn tại; vùng đất kỳ lạ của Hắc Dạ tông; vết nứt đại trận hộ quốc ở Hoan Châu.

“Có lẽ ta cần thêm thông tin ở bốn vực.” Thanh Liên quá thiếu thông tin, những linh sư bị nàng khống chế tới đó chỉ là hạng yếu kém, không có cơ hội tiếp xúc với bí mật của cao tầng.

Với sự xuất hiện của Ngục Môn, khả năng rất cao là còn có những truyền thừa quân Vương bị che giấu, không chừng vẫn còn đó những nơi như Tiêu Sơn trong tay nàng.

“Con đường dễ nhất, dĩ nhiên là trận chiến hai tháng sau. Sẽ có một vài trưởng lão quan trọng nắm giữ tình báo ta cần.”

Những nước cờ mù của Thanh Liên đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi.

Ván cờ cuối cùng nàng chơi với sư phụ Trần Lĩnh, nàng đã dùng cách chơi cờ mù để hạ ông. Những nước đi vô định, hỗn loạn, không có mục đích nhưng ở phía sau nó là hàng trăm con đường khác, cái nó cần chỉ là một dòng chảy hợp lý, lợi dụng nó để đến bờ thích hợp.

Khác với trước, nàng đã đặt chân vào Tướng lĩnh, đối với trận chiến hai tháng sau đã có phần nắm chắc rồi.

Nàng tiện xem những báo cáo gửi từ Viện Chiến Tranh ra, đúng như dự liệu, tuyển chọn hà khắc chưa đầy năm ngày đã đào thải hơn sáu mươi phần trăm binh sĩ gia nhập rồi.

Chỗ Thanh Liên đang đứng, xác yêu thú chất đầy như núi. Xung quanh nàng, những yêu thú như thổ long, mộc phượng, hỏa lang, lôi hùng... nhăm nhe báo thù cho đồng loại.

“Để xem nào, số lượng vẫn chưa đủ.” Thanh Liên xem yêu sách mà chẳng hề đoái hoài tới ánh mắt căm phẫn của chúng. Tất cả đồng loạt tấn công Thanh Liên...

Quang Huy tông...

Phàm là sự kiện trọng đại thì sẽ được tổ chức ở vùng đất trống phía sau Ngũ Hành Sơn.

Hôm nay, đông đảo đệ tử Quang Huy tông, các lão sư đều tề tựu tại đây để làm lễ xuất sơn dành cho lứa đệ tử hai năm trước.

Vì không hạn chế các đệ tử không cùng lứa đến xem nên rất đông đệ tử có mặt.

Lứa của Chí Nam, rất nhiều đệ tử theo trường phái chiến linh sư, tham gia tranh đoạt truyền thừa đã chết hơn tám mươi phần trăm, so với đám đệ tử kia quả thật ít đến đáng thương.

“Là Chí Nam kìa...”

“Ôi, nhìn gần dung mạo hắn còn tuấn mĩ hơn ta tưởng...”

“Hắn có hôn ước chưa nhỉ...”

“Đừng ảo tưởng, thiên tài như hắn làm sao để các ngươi vào mắt...”

“...”

Hàng đứng của các nữ đệ tử truyền tới ồn ào, thiếu nữ độ tuổi này đã biết thích là gì, trong nội bộ thậm chí còn lập ra cả bảng xếp hạng ngoại hình của đệ tử Quang Huy tông, dĩ nhiên năm nào người đứng đầu cũng là hắn.

Dù cho tính cách rất cạn lời như thích mặc quần áo nữ tử, chuyên trốn tiết học nhưng ngoại hình lại quá ưa nhìn, còn có cả tài nghệ luyện khí siêu việt vẫn có thể làm nữ đệ tử cảm nắng.

Hiện tại trở về từ truyền thừa quân Vương, hắn còn toát lên vẻ chững chạc, trang nghiêm càng thu hút nữ đệ tử hơn.

“Hừ, hắn có gì mà đám con gái lại mê mẩn vậy chứ?”

“Ngươi ở bên chiến linh sư cũng phải biết một hai chứ, hắn là đệ nhất luyện khí sư của núi chúng ta.” Đám luyện khí sư một bên thì hâm mộ với tài luyện khí của hắn, một bên vẫn nhìn bằng ánh mắt ghen ghét.

Nhóm công tử thế gia, vương tử hừ lạnh: “Dù thiên tài thì thế nào, cũng chỉ là hạng người thấp kém tới từ bên ngoài mà thôi.”

“Thiên tài thì thế nào, muốn sống cũng phải lựa chọn thế lực mà gia nhập.”

“Ta nghe từ các chấp sự nói là Vô Ưu công chúa đã chiêu mộ hắn vào trướng, ác ma kia tàn bạo không nói lí, tốt nhất là không nên trêu chọc hắn kẻo rước họa vào thân.”

Nhắc đến Vô Ưu công chúa, những đệ tử kia tỏa ra hận ý. Trong bọn họ, rất nhiều gia tộc phía sau đã bị thanh trừng, vì họ ở đây nên may mắn tránh thoát một kiếp. Nàng không phân biệt vương tộc, các thế gia gì đó, chỉ cần thích là ra tay diệt trừ.

Nên họ nhìn Chí Nam với ánh mắt bất thiện cũng là lẽ đương nhiên.

Văn Linh cũng tham dự buổi lễ xuất sơn hôm nay, hắn nhìn Chí Nam, thắc mắc: “Đại Trà đâu, chẳng phải hai người các ngươi thường đi chung sao?”

“Hắn sao...” Ban sáng Chí Nam có kéo Đại Trà đi, dù gì cũng là lễ xuất sư duy nhất trong đời mà, nhưng Đại Trà từ chối, nói rằng có tham dự hay không cũng coi như đã xuất sư rồi.

Phần giới thiệu khá là nhàm chán, thuật lại những thành tựu của các đệ tử chiến linh sư, luyện khí sư, luyện đan sư. Đa phần nói về những đệ tử nổi bật trong mười hạng đầu.

Đến phần tiếp theo là phần phô diễn bản lĩnh, kiến thức của bản thân trước các trưởng lão, lão sư. Đây chính là phần mà các đệ tử mong chờ nhất.

Những trận chiến nảy lửa của nhóm chiến linh sư, lúc này xếp hạng sức mạnh là vô nghĩa. Các đệ tử bên ngoài được tận hưởng những đường kiếm sắc bén, những đại đao bá khí, trường thương mạnh mẽ. Đánh nhau đến xức đầu mẻ trán, xếp hạng liên tục thay đổi.

“Hừ, so với tranh đoạt bên trong truyền thừa, đám này chiến đấu chẳng khác gì trẻ con.” Nam Hoa hừ lạnh. Không chỉ nàng ta mà những đệ tử trở về từ truyền thừa, trải qua tranh đấu trong đó nhìn trận chiến này chỉ bằng nữa con mắt.

Chỉ có đám đệ tử mới vào hoặc những đệ tử chọn ở lại mới thấy cuốn hút.

Phần luyện đan, luyện khí có phần nhàm chán so với đám chiến linh sư. Chủ yếu họ xem thành quả luyện chế ra mà thôi.

Tuy nhiên phần thưởng cho người đứng đầu lại rất hậu hĩnh, tỉ như người đứng đầu chiến linh sư Phan Minh Trí đạt được một kiện vũ khí tứ phẩm cao đẳng do chính Chí Nam luyện chế, một lọ đan dược tam phẩm từ luyện đan sư, ngoài ra hắn còn được nhận một nghìn khối tinh thạch hạ phẩm, được tùy chọn một bộ công pháp Địa Giai.

Vị luyện đan sư đứng đầu kia thì được thưởng đan phương tứ phẩm hoàn mĩ, đối với nàng ta thì đây quả thật là phần thưởng vô giá.

Chí Nam thì có nguyên liệu luyện khí của ngũ phẩm. Hắn nhận nhưng chẳng buồn liếc đến vì chỗ công chúa cho còn vượt xa cả đống nguyên liệu này.

Các đệ tử bên dưới nhìn thấy những phần thưởng phong phú kia thì nhiệt huyết nổi lên, ai ai cũng mang trong mình khao khát làm kẻ đứng đầu để đạt được những phần thưởng này.

Các lão sư nhìn thấy biểu hiện của đệ tử mình, gật đầu mừng rỡ. Mười lăm tuổi, dù tu hành chậm trễ hay đạt được thành tựu to lớn gì cũng phải xuất sư, đó là luật lệ bắt buộc thì khi thành lập Quang Huy tông.

Tuy nhiên vào thời của vị chưởng môn đệ lục, vì để nuôi dưỡng ngọn lửa cho thế hệ tiếp theo mà làm ra lễ xuất sơn này. Những phần phưởng kia sẽ là động lực để họ cố gắng vươn mình.

Kết thúc buổi lễ, thường thì người chủ trì là chưởng môn Võ Cực Lạc sẽ đứng ra phát biểu nhưng hai năm này, bà chỉ bế quan tu luyện, việc này liền rơi vào người nhị trưởng lão là Tiêu Vân Thường.

“Chúc mừng các trò được giải thoát.” Nhị trưởng lão pha chút châm biếm.

“Xuất sư không phải là đích đến cuối cùng của các trò, hành trình đặc sắc phía trước chỉ mới bắt đầu. Các trò sẽ phải đối mặt với thế giới rộng lớn hơn, đối mặt với những linh sư mạnh mẽ, đối mặt với tàn khốc...”

“Sẽ có lúc phải gục ngã, sẽ có lúc phải rơi lệ, phải buông xuôi phó thác cho số phận, quên đi quá khứ, quên cả bản thân mình. Ta chỉ muốn nhắn rằng các trò hãy khắc ghi trong tâm mình từng là đệ tử Quang Huy tông, là tinh anh tinh nhuệ của thành Thăng Long.”

“Quang Huy tông chúng ta không bao giờ đầu hàng. Ngã thì đứng dậy, rơi lệ thì gạt lệ, bị đàn áp thì lấy nắm đấm mà đánh lui số phận, đánh tan tất cả nghiệt ngã, nắm lấy chính mình.”

“Được dạy dỗ các trò chính là niềm vinh hạnh của ta và các lão sư.” Nhị trưởng lão nhìn khắp các đệ tử, giọng nói trở nên nhu hòa: “Chúc mừng các trò được giải thoát.”

“Lão sư...”

“Sư phụ...”

“Trưởng lão...”

“...”

Các đệ tử xuất sư đồng loạt cúi đầu, có người vì không kìm được cảm xúc mà hai hốc mắt ẩm ướt, có người tim đập thịch nén lệ, rung động chứng kiến cánh cửa học đường đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra.

Chí Nam lưu lại, trò chuyện rất lâu với các lão sư và đám bằng hữu quen biết hắn.

Lúc hắn đi cùng Văn Linh ra về thì một nhóm nữ đệ tử tiến lại. Một nữ tử mặc xiêm y trắng như tuyết liên, dung mạo đoan trang, hoa lệ, trong veo như nước bước ra.

Nàng ta tên là Phan Minh Nguyệt, là lục tiểu thư của Phan gia, một trong các đại gia tộc của thành Thăng Long. Nàng ta chính là cháu của Phan Long Thành, gia chủ hiện tại của Phan gia, thân phận cực kỳ tôn quý.

Vẻ mặt nàng ta e thẹn, còn đám nữ nhân xung quanh thì cứ cười đùa. Tuy thế đám nữ tử kia nhìn Chí Nam cũng cùng là ánh mắt mến mộ, nếu không phải sợ xuất thân của Phan Minh Nguyệt thì có lẽ các nàng đã xông lên rồi.

“Chí Nam đồng học à, có thể cùng ta nói chuyện không?” Nói ra hết câu, khuôn mặt nàng ta hiện lên những rặn mây hồng, ửng đỏ vì xấu hổ.

“Hả.” Chí Nam nhìn sang Văn Linh, thấy biểu cảm của hắn như 'vận đào hoa của ngươi tốt thật', hắn làm bộ bước nhanh đi, tránh phiền phức.

“Thật ra ta... Ta thích ngươi, ta muốn cùng ngươi kết làm đạo lữ.” Phan Minh Nguyệt giơ tay ra, trong đó là nhẫn không gian chứa đựng rất nhiều bảo vật giá trị cùng tài sản phong phú.

“Đây là tài sản của ta. Kết làm đạo lữ với ta, ngươi không những có tiếng nói trong thành mà tiền đồ cũng rộng mở. Chắc hẳn ngươi cũng biết Phan gia ta chính là đại thế gia của thành Thăng Long này.”

Vì Phan gia phía sau, rất nhiều nam tử thân phận tôn quý, có cả vương tử khắp nơi nhìn trúng nhưng nàng ta đều để phía sau, ánh mắt chỉ có người nam nhân ưu tú này.

Nàng ta tin tưởng với dung mạo của mình, với bối cảnh phía sau hoàn toàn có thể nắm được tâm nam nhân này.

Trực tiếp như thế sao? Khoan đã, hình như nàng ta nói mình là người của Phan gia, một trong các đại thế gia. Hình như trong cuộc bạo loạn tháng sau, Phan gia cũng có một chân trong đó.

Phàm là những gia tộc lớn chắc chắn có liên thủ với nhau, nếu có thể từ trong đó khuấy động một phen, thì kế hoạch báo thù này không phải là không thể thực hiện được.

Nhìn ánh mắt nữ tử chứa đựng hình bóng mình, khóe môi nhếch lên sự ranh mãnh.

“Cám ơn sự yêu thích của tiểu thư nhưng ta buộc phải từ chối thôi.” Chí Nam thở dài, lấy quạt giấy ra quạt quạt lấy chút gió.

“Tại sao? Ta có chỗ nào không xứng với ngươi.” Phan Minh Nguyệt quặn lòng.

“Hiện tại ta là thuộc hạ của công chúa, ngươi cũng biết đấy, công chúa tàn bạo độc ác, rất ghét các cặp uyên ương. Nàng mà biết ta thích ai đó chắc chắn người đó sống không bằng chết.”

Các nữ tử nhìn nhau. Lời Chí Nam nói nghe vào như là hắn đang được công chúa yêu thích, ai dám phạm vào nàng sẽ giết người đó.

Bọn họ nghĩ đến dung mạo mập mạp béo ú kia đứng cùng với người nam nhân tuấn mĩ như Chí Nam, ai nấy đều nôn ọe trong lòng.

Còn Phan Minh Nguyệt thì cắn răng, tay siếc chặt. Lời của Chí Nam, nàng ta nghe ra là hắn có lòng nhưng bị công chúa ngăn cấm.

“Nếu như... Nếu như không có công chúa, ngươi sẽ kết đạo lữ với ta chứ?” Ánh mắt Phan Minh Nguyệt hiện lên sự mong chờ.

Các nữ đệ tử và cả Văn Linh nghe được đều kinh hãi, 'nếu như không có công chúa' đây là muốn động vào ác ma đó sao.

Chí Nam nặn ra nụ cười đẹp nhất có thể của hắn, cầm cây quạt giấy nâng cằm Phan Minh Nguyệt lên: “Người ưu tú như Phan tiểu thư, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”

Giọng nói đầy nam tính mị hoặc, ánh mắt gần như vậy làm tim nàng ta nổi lên từng trận rung động. Lời này chẳng khác nào là lời tỏ tình bên tai Phan Minh Nguyệt.

“Đáng tiếc hữu duyên vô phận, ta không thể vì sự ái mộ của mình mà để Phan gia của tiểu thư gặp họa sát thân được.” Chí Nam quay lưng bước đi.

Phan Minh Nguyệt ngơ ngát phía sau.

“Hắn là suy nghĩ cho ta... Trong tim hắn có ta...” Nàng ta nở hoa trong lòng, khuôn mặt e thẹn khi nghe đám nữ nhân xung quanh trêu ghẹo.

Nhìn những biểu cảm hâm mộ, ghen ghét của họ càng làm nàng ta có cảm giác thành tựu. Phan gia trong mắt nàng ta càng thêm vĩ đại.

“Chờ đó, Vô Ưu công chúa, ngươi dám ngăn hai chúng ta đến với nhau, ta sẽ.”

Đám nữ tử xung quanh vội che miệng nàng ta lại.

“Phụt... Ha ha ha...” Văn Linh cười phá lên.

“Có gì đáng cười chứ.” Chí Nam phe phẩy quạt.

“Lúc ngươi giả gái, ngươi cũng hay đi trêu chọc đám nam nhân như thế. Vị tiểu thư kia đúng là tội nghiệp, lại đi yêu thích ngươi.” Văn Linh không hề nhìn thấy sự yêu thích trong mắt Chí Nam.

Hắn còn cảm thấy người như Chí Nam rất khó sinh ra tình cảm nam nữ bình thường nữa cơ. Tuy nhiên hắn nổi hứng trêu đùa: “Này Chí Nam, không lẽ ngươi thật sự thích Vô Ưu công chúa.”

Chí Nam vừa nghe gì đó chấn động đến nỗi chân bước lệch ngã ra đất.

“Ngươi bị điên à.” Nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo, nhớ tới việc mình bị nàng áp bức năm ngày nay, Chí Nam bực bội nói: “Nàng ta là ác ma giết người không chớp mắt, chỉ có chó nó mới thích nàng.”



Bên lề:

Thanh Liên đang đọc sách.

Chí Nam: Gâu gâu gâu...

Thanh Liên:...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.