Thanh Liên xuất hiện ở Châu Phong, theo suy tính quân trinh sát sẽ không đi qua chính tuyến, nàng lập tức phóng thần thức đến những nơi có đường núi gập ghềnh và rừng sâu.
“Tìm thấy rồi.” Thanh Liên phát hiện dấu vết của tinh thần lực sau một canh giờ dò xét.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, một tín trận được vẽ ra, từ một đoạn tinh thần yếu ớt hình thành tơ liên kết mơ hồ hướng về phía Ba Vì sâm lâm.
Nàng lại sử dụng tín trận của lão tiền bối Phạm Tu để phân tích.
“Mười luồng tinh thần khác nhau...”
Thanh Liên vừa phá giải các tín trận che giấu, vừa vẽ trận pháp liên tiếp. Tín trận phát họa lại những vết chú ngữ mơ hồ trên mặt đất. Nàng vừa lần theo vừa phân tích.
“Có thể liên tiếp sử dụng truyền tống trận, bức tốc liên tục thế này... Đối phương có luyện trận sư rất khá.” Dựa vào những chú ngữ này, Thanh Liên có thể ước chừng được khả năng của bọn họ.
Lọn tóc trắng đung đưa, đôi tử nhãn trầm tĩnh nhìn về phía trước...
“Không biết khi trở thành tà linh sẽ cho ta bao nhiêu tinh thần lực đây.” Năm năm qua, nàng cũng đã giết qua những luyện trận sư trong thành nhưng chưa có kẻ nào có phẩm chất tinh thần lực cao như thế này cả.
Liên tục sử dụng truyền tống trận, hiện tinh thần lực của nàng còn chưa tới bốn thành.
Tay Thanh Liên xuất hiện tà hỏa, nàng bắn nó vào rừng cây ven đường, ngay sau khi đám cây bị chuyển hóa thành tà linh, nàng lập tức giết nó.
Thanh Liên lặp lại hành động này liên tục trên đường, cho đến khi có đủ tà lực dự trữ thay thế tinh thần lực.
...
Một toán linh sư gồm hai mươi người, họ vượt qua chốt chặn của Võ Cực Lạc, thành công tiến vào Thăng Long vực.
Sau khi băng qua vùng đất Châu Phong rộng lớn, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy cánh rừng Ba Vì.
“Đại nhân, đã nhìn thấy cánh rừng Ba Vì rồi, xuyên qua đó chúng ta có thể bước vào Hoan Châu.” Một người trong số họ nói chuyện với hai kẻ đi ở giữa.
Hai kẻ này phong thái bất phàm, khí thế phát ra của kẻ bề trên khác hẳn với đám người xung quanh.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, bọn họ liên tục thay phiên sử dụng truyền tống trận khoản cách ngắn và trận pháp gia tốc để đẩy nhanh hành trình.
“Lưu huynh, chuyến đi này chúng ta nhất định phải thành công mở ra vết nứt ấy, nếu không lão già Lưu Dụ sẽ có cớ để diệt trừ chúng ta, Sở Vương vì bảo toàn lực lượng sẽ không ra tay.” Nam tử mặc lam y nói.
“Ta biết, khi chúng ta vào đây, đã xác định không còn đường lui nữa rồi. Khỉ thật, không biết lão già ấy từ đâu mà có được cơ duyên, trùng kích quân Vương, phá vỡ thế cân bằng bao năm qua.” Nam nhân mặc tử y tên Lưu Nghị cau mày.
Hai người bọn họ là linh sư bậc Tướng lĩnh, đã đạt đến đỉnh phong, sắp đặt chân vào ngưỡng cửa quân Vương, vì đi sâu tới tận đây mà bị đại trận hộ quốc của Đại Việt áp chế tu vi. Bọn họ có lí do để mạo hiểm lớn thế này.
“Gia Cát huynh, ngươi xác định khi tới đó chúng ta vẫn còn đủ lực để mở vết nứt đại trận?” Lưu Nghị hơi không chắc chắn, hỏi.
“Yên tâm, ta đã thu nhập tình báo từ các phía, có thể xác định vị trí tuần tra của đám binh sĩ Đại Việt trấn thủ ở đó. Chỉ cần xông qua đó, ta liền có cách mở ra vết nứt kia?”
“Tuy chúng ta đã bị áp chế tu vi tới bậc linh Sĩ bát tinh nhưng ta vẫn còn một pháp bảo gia gia ta để lại.” Trong tay Gia Cát Trường Dân hiện ra một đóa sen ngũ sắc.
“Thứ này có thể trợ giúp ta bạo phát sức mạnh nguyên tố lên đỉnh điểm, có thể vượt qua áp chế của đại trận trong vài giây, đủ để mở vết nứt ra.”
Thanh Liên xuất hiện ở chỗ lần đầu nàng chạm mặt gã quân Vương ngoại vực kia. Từ khoản cách này, nàng đã nhìn thấy những bóng đen đang liên tục truyền tống ngoài xa kia.
“Hai mươi linh Sĩ bát tinh sao? Trong đó một nửa là luyện trận sư, theo tín trận phân tích, hai đường tinh thần lực mạnh nhất tới từ hai kẻ kia.” Thanh Liên nhìn về hai linh sư mặc lam y, tử y kia.
“Hửm, đó là...” Thanh Liên nhìn thấy trong tay nam tử lam y kia là một đóa sen ngũ sắc, ở đây nàng cũng có thể cảm nhận được sự bất phàm từ nó.
“Lẽ nào nó có liên quan tới hắc liên kia?” Cho tới giờ câu chuyện quanh hắc liên kia vẫn là một ẩn số. Đao Quỷ Li Quân chỉ có nhiệm vụ thu thập hắc liên mà không có thông tin gì để khai thác cả.
Nàng chỉ biết một điều, vì nó mà Ngục Môn kia không tiếc trả bất cứ giá nào, có thể thấy giá trị không thể đong đếm của đám sen này.
“Nếu giống như ta nghĩ thì đóa sen này nhất định phải đoạt được.” Mái tóc trắng dưới ánh nắng ban trưa như những sợi tơ bạc, đôi tử nhãn không có cảm xúc nhìn chằm vào bàn tay mình.
Một đạo tà lực rơi xuống khu rừng, chẳng mấy chốc đã lan ra toàn bộ. Tà lực làm ô uế cây cỏ xung quanh, từng ánh mắt đỏ hoa trừng lớn.
Gào... Nơi đây đã trở thành tà tai...
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, cả khu rừng trở lại xanh tươi như lúc ban đầu...
Đám linh sư Tấn quốc chẳng mấy chốc đã tới ngoài bìa rừng Ba Vì rồi.
“Lưu huynh, chỉ cần vượt qua khu rừng này, chúng ta sẽ làm được.” Vẻ mặt Gia Cát Trường Dân hiện lên nhẹ nhõm. Hắn chỉ mải để ý phía trước mà không nhìn đến đóa sen trong tay mình có phần dao động.
Cả đoàn người cùng phi vào rừng cây xanh.
Bọn họ lại liên tục thay phiên sử dụng truyền tống trận rồi trận pháp bức tốc, chẳng mấy chốc đã đến giữa cánh rừng rồi.
Xào xạc...
Xào xạc...
Tiếng gió vỗ vào lá cây, lướt nhẹ trên mặt đất.
Ánh nắng nóng nực luồng lách qua từng khẽ lá, chiếu rọi khu rừng yên tĩnh đến lạ thường.
“Không đúng.” Đột nhiên mí mắt của Gia Cát Trường Dân giật giật liên tục.
Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, hô: “Đám cây này không hề có khí tức sinh mệnh, chúng ta đang ở trong huyễn trận.”
Lúc tất cả chưa kịp tiêu hóa lời cảnh báo thì ánh sáng chú ngữ dưới chân xuất hiện, phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh.
“Đại nhân, truyền tống trận và bức tốc trận không thể thi triển.” Một linh sư hướng về phía Lưu Nghị nói.
Lưu Nghị lấy quyển trục ra, viết chú ngữ lên đó chưa tới một giây, hắn vừa định khởi trận thì gốc cây phía sau nhào tới. Bản năng khiến hắn né tránh qua một bên.
“Giải khai...” Ánh sáng chú ngữ trên quyển trục xuất hiện, Lưu Nghị phá tan huyễn trận xung quanh.
Cả khu rừng xanh tươi giây trước đó đã trở thành một màu đen kịt, bọn họ bị vây quanh trong biển tà linh.
Gào...
Một người trong đó bất cẩn bỏ mạng trước.
“Tà tai...” Số lượng nhiều quá.
“Chẳng lẽ đây là nơi giam cầm tà linh?” Lưu Nghị nhíu mi.
“Không, làm được trận pháp có thể thoáng qua mắt ta ở bậc này thừa sức tiêu diệt chúng. Đây là cái bẫy giăng sẵn.” Gia Cát Trường Dân kết luận.
“Liên kết sinh mệnh...” Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, một sợi tơ vô hình kết nối tất cả với hắn.
“Hộ Tâm trận...”
“Tán Lực trận...”
Lưu Nghị liên tục vẽ trận.
“Bất Hủ Cương Thạch Quyết!” Cuối cùng hắn biến cả cơ thể bản thân thành đá tảng.
“Nhanh chóng tiêu diệt đám tà linh này đi.” Lưu Nghị quát lớn. Tổ đội gồm hai mươi linh sư bắt đầu phản công lại tà tai. Tổ chức phản công vô cùng trật tự cho thấy họ được đào tạo bài bản, trải qua bao nhiêu trận chiến, đến cả cảm xúc cũng khó dao động.
“Tìm thấy mắt trận chưa?” Hắn quay sang hỏi Gia Cát Trường Dân.
“Giả chú ngữ quá nhiều, có lẽ trận pháp này đã lập từ vài năm trước, sau đó liên tục gia trì nên, không dễ tìm ngay đâu.” Hắn vừa nói vừa vẽ chú ngữ phá trận liên tục.
“Chậc, thật xui xẻo.” Đám tà linh này chỉ có tu vi linh Sĩ nhị tinh, tam tinh nhưng cũng làm bọn họ khó khăn một phen. Bởi tất cả đã thống nhất sẽ không sử dụng tinh thần lực cho đến khi tới được Hoan Châu, chỉ đơn thuần là điều động sức mạnh nguyên tố.
“Thủy lưu...”
“Hỏa cầu...”
“Lôi bạo...”
Bọn họ liên tục triệt hạ đám tà linh mà không biết rằng từng hành động đang bị theo dõi.
“Tiếc là những kẻ như các ngươi không thể thu phục.” Thanh Liên lẩm bẩm.
Theo như nàng quan sát, những linh sư kia ít nhiều bị tà linh đả thương qua, toàn bộ những thương tổn ấy đều chuyển qua cho nam nhân mặc tử y kia.
Lĩnh nhiều sát thương như thế nhưng hắn lại chẳng có mệnh hệ gì, tất cả là từ công pháp hắn sử dụng, loại công pháp phòng thủ cộng hưởng với 200 huyệt đạo.
“Để xem, không dùng đến trận pháp các ngươi sẽ xoay sở thế nào...” Thanh Liên bắt đầu vẽ trận.
Tổ đội đánh giết vô cùng có tổ chức, dễ dàng giải quyết đám tà linh trong chưa đầy một khắc(mười lăm phút), không hổ bọn họ là người có thể thâm nhập từ phía tây tiền tuyến, nơi canh giữ nghiêm ngặt nhất.
“Hửm...”
Trước mặt bọn họ xuất hiện ba nam nhân. Người bên trái mặc chiến bào đỏ như huyết tinh, ngay cả mái tóc của hắn cũng là một màu đỏ chết chóc, trên tay phe phẩy cái quạt đen.
Người bên phải với mái tóc đen huyền bí, mặc bạch kim giáp trụ, tay cầm trường thương trong tay.
Người chính giữa phát ra lôi quang xung quanh, trên người là hoàng kim giáp bễ nghễ tuyệt luân.
Cả ba người bọn họ phát ra khí tức mạnh mẽ của linh Sĩ thất tinh.
“Bẫy nơi này... Là do các ngươi thiết lập?” Lưu Nghị dò hỏi, hắn cũng cảm nhận được khí tức sinh mệnh của họ, là người sống.
Cả ba không nói lời nào, bất ngờ tấn công.
Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên tâm pháp của Lưu Nghị bị giải trừ, các linh sư khác cũng vừa nhận thức được cảm ứng thiên địa nguyên tố của bản thân bị cắt đứt.
Minh Long Hóa Kỹ – Song Long Thăng Thiên Phá!
Bôn Lôi Kỹ – Bạo Lôi Thiểm!
Vũ Lâm Phiến – Địa Liệt Diệm!
Ầm... ầm...
…
Chiến trường phía tây bắc Thăng Long vực lúc này đã vào canh một, bầu trời đã tối đen như mực, chỉ còn những ánh lửa bập bùng.
Những hàng binh sĩ liên tục tuần tra ven bờ biên giới...
Những thương binh còn sống được vận chuyển về trại chữa thương,,,
Các binh sĩ dưới ánh lửa trại ngồi chung, ăn chung, uống chung. Họ nói nói cười cười, trò chuyện vui vẻ vô cùng.
Các binh sĩ tạm thời bỏ qua mất mát, sự tàn khốc của chiến trường, tận hưởng khoảnh khắc này như thể đây là bữa ăn cuối cùng.
Võ Cực Lạc ngồi trên chỗ cao, nhìn hết một màn này, nhìn những binh sĩ cười đùa không phân giai cấp, không kể phàm nhân hay linh sư, chỉ đơn thuần là người với người.
Năm năm nay, cảnh tượng này đã quá đỗi quen thuộc nhưng mỗi lần nhìn đến, bà vẫn thấy ấm áp trong lòng, làm vơi đi những mất mát trong bà.
“Hây, lão Trần à lão Trần, trớ trêu thay, thứ chúng ta truy cầu lại chỉ tồn tại trong thế chiến, chẳng biết nên nói đây là điều tốt hay xấu...” Bà thở dài.
“Vương, hôm nay đã tổn thất mười linh Sĩ thất tinh, tới từ binh đoàn hai, năm, sáu...” Một quân sư già đứng bên cạnh báo cáo.
Vì Võ Cực Lạc vẫn trong lớp ngụy trang nên hắn không biết đó là bà.
“Hãy an táng họ như mọi khi đi, người nhà họ nếu còn sống sẽ được phát mười khối tinh thạch hạ phẩm.” Võ Cực Lạc bỗng nhìn thấy một vật dưới chỗ mình ngồi, là một thanh kiếm bị đứt lưỡi, dính đầy máu.
“Tuân lệnh...” Quân sư rời đi, để lại bà một mình với thanh kiếm gãy.
“Sư phụ, ta sẽ sớm học xong Đoạn Thiên kiếm pháp, lúc đó sẽ cùng người luận kiếm một phen...” Một giọng nói phấn khích của nữ hài từ quá khứ xa xưa vọng trong đầu.