Ở trong phòng, có hai thân ảnh đang đợi, người thì vừa ầy vừa nhỏ như tăm, người thì vừa cao vừa béo mập.
“Tham kiến Phan tiền bối.” Người đàn ông bận hắc y gầy, che kín từ đầu tới chân đến trước mặt lão gia tử, chắp tay giới thiệu: “Tại hạ Châu Kiệt Lưu, Ngục Môn đệ tử.”
“Ngục Môn? Chưa từng nghe thấy.” Lão gia tử ngồi vào ghế, đối diện với hắc y nhân gầy kia. Trong suy nghĩ của lão lúc này, có thể lấy ra công pháp của Hoàng làm vật đặt cược, có thể mưu đồ lấy mạng vị công chúa kia, tông môn này nội tình rất sâu.
“Phan Long Thành, Phan gia chủ.” Lão gia tử giới thiệu, đưa tay nói: “Châu các hạ, mời ngồi.”
Gã cao to vẫn yên lặng đứng sau lưng, hắc y nhân gầy kéo mũ trùm xuống, là một nam tử trung niên với bộ râu rậm rạp, bên mắt trái của hắn đeo băng đen, mắt phải có một cái sẹo dài trượt dọc xuống má. Hắn được lão gia tử mời ngồi thì ngồi xuống ghế, ngả lưng dựa.
“Hẳn là gia huynh đã nói sơ qua giao dịch cho tiền bối, vậy bây giờ ta sẽ vào thẳng chủ đề chính.” Châu Kiệt Lưu ung dung rót cho mình một tách trà như thể đây là nhà hắn, lại nói: “Thực ra việc giết Vô Ưu công chúa không phải là mục đích thật sự của giao dịch này.”
“Hửm?” lão gia tử nhìn hắn, chờ giải thích.
“Chúng ta muốn tạo ra một sự hỗn loạn, để những binh sĩ cốt cán trong thành phải đi bảo vệ cho vị công chúa kia, nhân lúc đó người của Ngục Môn sẽ phá giải đại trận thủ hộ của thành Thăng Long.”
Châu Kiệt Lưu vừa dứt lời, uy áp của linh Sĩ bát tinh từ phía Phan Long Thành xuất ra, ngay cả Phan Chí Bình cũng cảm thấy sợ hãi mà hai nam nhân này vẫn giữ vẻ mặt ung dung, thưởng thức tách trà.
“Cảnh giới của họ, ta nhìn không thấu, là có thủ đoạn che giấu khí tức. Nhưng nếu là thủ đoạn che giấu cũng sẽ bị uy áp ảnh hưởng vài phần... Hai kẻ này, tu vi không dưới ta.” Phan Long Thành nghĩ nghĩ vài giây, lão lập tức thu lại uy áp của mình.
“Các ngươi muốn mời lão phu phản bội thành Thăng Long sao?” Phan Long Thành trầm giọng nói. Thành Thăng Long từ khi có Trần Lĩnh tọa trấn chưa từng bị làm phiền bởi những linh sư tán tu Tướng lĩnh, khác với những thành trì khác ở Thăng Long vực, lúc nào cũng ngư long hỗn loạn.
Kẻ trước mắt này, vừa mở miệng ra là muốn gỡ trận pháp hộ thành, đây chẳng khác nào muốn Phan gia của lão làm phản.
“Dĩ nhiên Phan tiền bối có thể từ chối, ta có thể tìm kiếm trợ giúp từ những đại gia tộc khác trong thành, tuy nhiên nếu ngài không giết Vô Ưu công chúa, không ra khỏi thành sớm e rằng Phan gia sẽ sớm diệt vong.” Châu Kiệt Lưu cười ẩn ý.
“Ngươi có ý gì?” Giọng nói Phan Long Thành càng trở nên lạnh lẽo.
“Chắc hẳn tiền bối đã từng nghe qua sự tích Hồ Vương Lí Văn Bưu năm đó làm sao thành Vương rồi?” Châu Kiệt Lưu híp mắt nói.
“Hắn thành Vương thì có liên quan gì tới Phan gia ta mà...” Nói được một nửa thì Phan Long Thành trợn mắt, kinh hãi nhìn về phía Châu Kiệt Lưu.
Nhận thấy kinh hách trong mắt Phan Long Thành, Châu Kiệt Lưu nói: “Đúng như tiền bối liên tưởng. Bắt đầu từ vạn năm trước cho đến hiện tại, muốn trở thành Vương là điều không thể và cùng một thời đại chỉ có duy nhất năm Vương xuất thế, muốn Vương khác được sinh ra phải tới khi thọ nguyên của Vương trước cạn kiệt.”
“Khi Vương chết đi sẽ phải ức chế lại linh lực của mình, cô đọng nó lại rồi giao cho người kế nhiệm. Người kế nhiệm này bắt buộc phải là linh sư Tướng lĩnh nhất tinh, hai là...”
“Như Hồ Vương Lí Văn Bưu, linh Đồ nhất tinh, năm đó gia tộc hắn dùng bí pháp hiến tế một Tướng lĩnh và toàn bộ đồng tộc của tên Tướng lĩnh ấy, trợ giúp hắn trực tiếp trở thành quân Vương.” Phan Long Thành tiếp lời.
Phan Chí Bình đập bàn một cái, quát: “Không thể nào, Mộc Anh Kiệt là vương tử hắn sủng ái nhất trong lòng, sao có thể thế được? Hơn nữa Phan gia ta trung thành tận tâm với Vương, sao có thể...”
Châu Kiệt Lưu nhìn Phan Chí Bình trưng vẻ mặt phẫn uất, hắn chỉ nói: “Có thể hay không Phan gia các ngươi phải rõ nhất chứ, năm đó các ngươi hại chết Dương Vương Hậu của Vương, đưa con gái mình vào cung, trở thành kế Hậu. Từ đó sinh vương tử, nương nhờ hắn củng cổ quyền lực của Phan gia.”
“Mối thù sát thê này, các ngươi nghĩ Vương sẽ bỏ qua sao? Không, Vương chỉ đang chờ khi tạ thế, ông ta sẽ trả thù, đem Phan gia các ngươi hiến tế, không sót một ai. Ngài có thể cam tâm ở đây chờ chết, chôn vùi toàn bộ Phan gia sao tiền bối?”
“Vậy ra đây là lí do vị công chúa kia luôn đóng chặt cửa thành, chỉ có vào mà không có ra.” Phan Chí Bình nghiến răng, siết chặt đấm, tuy nhiên hắn vẫn còn nghi hoặc: “Nhưng đó cũng đâu nói lên điều gì, biết đâu chỉ là hành động đơn thuần bảo vệ thành.”
“Phan gia chúng ta điều hơn một phần ba linh Sĩ thành Thăng Long ra tiền tuyến, đóng góp không hề nhỏ, vì kháng cự lại đợt công kích bất ngờ bốn năm trước mà bọn họ đã hi sinh. Nếu Vương ra tay với chúng ta, không tránh khỏi có chút làm lạnh nhân tâm, sau này còn ai dám ra sức vì thành Thăng Long nữa.”
Châu Kiệt Lưu không đáp lời mà chỉ nhìn về phía Phan lão gia tử, bởi lão là người có quyết định tối cao trong chuyện này.
Vừa rồi nghe Phan Chí Bình nhắc lại chuyện bốn năm trước, lão mới nhớ lại sự tình lần đó, các binh sĩ của Thăng Long chết rất nhiều, trong đó thiệt hại lớn nhất là linh Sĩ thập tinh, cửu tinh của Phan gia bọn họ. Chẳng lẽ thật sự là thế sao?
Sau một hồi trầm ngâm, lão gia tử nói: “Việc hệ trọng này không thể quyết định ngay được, có thể cho lão phu thời gian suy nghĩ không, trong một tuần ta sẽ cho ngươi đáp án.”
Châu Kiệt Lưu đã thấy sự dao động trong mắt Phan Long Thành rồi, hắn có hơi liếc mắt về phía Phan Chí Bình, cả hai cùng trao đổi ánh mắt.
Phan Chí Bình nói thêm: “Phụ thân, dù sao ta cũng không tin rằng Vương có thể tuyệt tình như thế. Nửa năm nữa Vương sẽ trở về, lúc đó chúng ta có thể giải đáp nghi hoặc này.”
Trong mắt Phan Long Thành hiện lên chút gấp gáp, sau đó bị lão đè nén xuống nhưng khoảnh khắc đó đã bị Châu Kiệt Lưu bắt được. Hắn đứng dậy, đưa cho lão một tờ giấy ghi gì đó, chắp tay cáo biệt: “Chúng ta hi vọng sẽ có câu trả lời sớm từ tiền bối.”
Nói rồi bọn chúng nhảy khỏi cửa sổ, lẩn vào màn đêm, để lại Phan Long Thành với khuôn mặt già nua cùng vô vàn câu hỏi.
“Phụ thân...” Phan Chí Bình định nói gì thì lão cắt ngang: “Long Đỗ Sơn tám năm nay không cho phép người lạ tiến vào, chỉ cần người hữu tâm một chút có thể nhìn ra được huyền cơ trong đó.”
“Vương bảy năm trước đã bắt đầu ức chế linh lực của mình, tuy nhiên khi chiến tranh nổ ra, Vương không thể không ra chiến trường chấn giữ biên giới, cầm chân những hai Vương của Tấn quốc. Việc này sẽ càng đẩy thọ nguyên nhanh đi đến điểm cuối hơn...”
“Phụ thân, ý người là người tin lời họ sao?” Phan Chí Bình hỏi.
“Rất khó để không tin, có quá nhiều điểm trùng hợp, chỉ là ta muốn có thời gian để cân nhắc thiệt lợi nếu ta đồng ý họ. Nếu việc không thành, chúng ta sẽ tổn thất binh lực rất nhiều, bây giờ linh sư không còn linh khí rất khó để khôi phục nhanh chóng, chưa kể đến phải đối mặt với sự phản sát của vị công chúa kia.”
“Nếu thành có thể sẽ chiếm được những tinh thạch thượng phẩm đã khai thác kia để bù đắp tổn thất, còn nhân lúc hỗn loạn trốn khỏi thành. Tuy nhiên không loại trừ khả năng bọn họ tập kích bên ngoài, chờ ta thoát khỏi thành sau trận chiến, lúc đó binh lực suy yếu trở thành cá nằm trên thớt. Có thể trốn được thì cũng không thể ở lại Thăng Long vực này nữa.”
Phan Chí Bình thật bội phục phụ thân hắn, đúng là một lão cáo già, trong phút chốc có thể phân tích tỉ mỉ như thế.
“Nhìn chung từ đầu, ta cũng chỉ có thể lựa chọn đồng ý với họ, thậm chí sau đó còn chẳng có tư cách bàn giao dịch, lấy công pháp của Hoàng.” Lão nghiến răng, cảm giác bị dây thừng treo ở cổ nhưng lại không có cách nào từ chối, phản kháng, chỉ có thể bị động tròng vào, mặc người mưu tính.
“Trên giấy này viết trong tay công chúa còn giữ một bộ công pháp của Hoàng, ngươi nghĩ đây có thể là tin giả không?” Phan Long Thành hỏi.
“Phụ thân, không giả, Vương đã từng giam giữ một đệ tử Ngục Môn, tên là Ly Quân, lấy được công pháp của Hoàng từ tay kẻ đó. Nó đang ở trong tay vị công chúa kia.”
“Ly Quân, là Đao Quỷ Ly Quân mấy chục năm trước làm loạn thành Tam Giang nhờ vào cơ duyên sở hữu công pháp của Hoàng, Càn Long Tru Thiên Đao. Ngươi xác định là hắn?” Phan Long Thành gặn hỏi.
“Vâng phụ thân, lúc nghe được điều này ta đã tìm kiếm tâm phúc của Vương, đưa cho hắn một vài đồ vật để xác thực thông tin này. Chính hắn đã thấy Vương giao công pháp cho công chúa.”
Phan Long Thành rơi vào trầm tư, khuôn mặt như già nua ra. Lão nói: “Hãy lén tìm người thả tin tức này cho một vài gia tộc khác biết. Dù sao mạng của tộc nhân ta vẫn là trên hết, có thêm vài tấm đệm lưng sẽ an tâm hơn.”
Phan Chí Bình nghe vậy thì mừng rỡ, như vậy có nghĩa là lão gia tử đã đồng ý rồi. Trong ống tay áo của hắn có một tấm bùa, đính trận pháp nghe lén ở trên.
Hai hắc y nhân hành tẩu trong đêm.
“Ha, ta chọn hắn làm người truyền lời quả không sai. Hắn luôn lên tiếng hợp lí, dẫn dắt lão già kia theo suy nghĩ chắc chắn Vương đã nhắm vào Phan gia bọn họ rồi mà không nghĩ đến điều ngược lại.” Châu Kiệt Lưu nhìn qua gã to lớn, cười nói.
“Vấn đề bây giờ là Võ Cực Lạc, nếu bà ta bất ngờ nhìn vào thành, e rằng kế hoạch của chúng ta có thể sẽ không thể thành.” Tên to lớn kia chợt nói.
“Ha ha, điều này ngươi không cần lo, chính tông chủ đã xác nhận bà ta đã bế quan từ đầu năm và có thể kéo dài đến năm sau, sẽ không có thời gian nhìn vào thành đâu.”
“Hả, chẳng phải tuần trước ta còn thấy bà ta ở trước trấn Văn Lang, đón đám linh sư kia sao?” Tên mập khó hiểu.
“Không, đó chỉ là một kẻ nào đó sử dụng trận pháp giả trang mà thôi. Chưởng môn Quang Huy tông hiện vẫn đang bế quan.”
Đêm đen che mờ cả vì sao trên trời, khắp thành Thăng Long đã chìm vào bóng tối, tĩnh lặng, tịch mịch.