“Không lí nào lại không có gì được, tại sao lại không có truyền thừa của Vạn Xuân Vương chứ, rốt cuộc là tại sao?”
Một lão giả ngồi giữa điện đường, trầm giọng nói: “Trận pháp giám bảo đã chỉ ra rằng truyền thừa đã được đoạt lấy, nhưng lại không có bất kỳ hiện tượng gì xảy ra hết, không hề có truyền thừa chi môn.”
“Không hiểu nổi, thật không hiểu nổi.”
“Chủ thượng...” Một bóng đen từ đâu xuất hiện trước mặt lão nhân.
“Báo cáo đi.” Lão nhân chắp tay phía sau, mắt vẫn nhìn về tinh bàn cảm ứng.
“Bạch Phong Vân đạt được truyền thừa của Trần Bá Tiên, lấy được công pháp Vô Lượng Hải Vực, có thể sử dụng một phần mười sức mạnh của thủy Lĩnh Vực. Tạ Sùng Hy có được Dạ Long kiếm pháp, Mai...”
“Dừng... Ta chưa từng muốn biết đám trẻ ấy đạt được những gì. Nói trọng điểm đi, có đáng đầu tư không?” Lão nhân khó chịu nói.
“Chủ thượng, đáng.” Hắc y nhân kia chắc như đinh đóng cột: “Bạch Phong Vân này thấy nguy không nề, giúp đỡ bao nhiêu linh sư, kết nối họ với nhau, nhờ đó cùng nhau đánh bại bao nhiêu chướng ngại trong truyền thừa.”
“Tâm trí trầm ổn hơn những đứa trẻ đồng trang lứa, tính cách cương trực hào sảng. Theo tại hạ đánh giá là chính khí quang minh, đáng để đầu tư.”
“Tốt.” Ngẫm ngẫm gì đó, lão liền nói: “Thành Thăng Long đã bố trí xong chưa?”
“Bẩm chủ thượng, đã xong.” Hắc y nhân báo cáo: “Đàm gia, Triệu gia, Lữ gia đồng ý hợp tác với chúng ta, những linh Sĩ bát tinh đã bố trí xong xui, chỉ chờ lệnh của chủ thượng.”
“Tốt, lui đi.” Lão nhân phất tay, hắc y nhân biến mất khỏi phòng, chỉ còn lại một mình lão giữa căn phòng tăm tối.
“Vương tộc của Mộc Trung Nhân, phẩm hạnh thối nát, nhân khi Vương ở bên ngoài trấn thủ biên giới, bên trong này thì đóng cửa thành vơ vét tinh thạch.”
“Toàn bộ quặng tinh thạch trong thành đều rơi vào tay của các cao tầng.”
“Vị Vô Ưu công chúa này chỉ là vật thế thân để bọn chúng dễ dàng vơ vét, bốc lột mà không làm tổ hại đến danh tính. Xong việc tất cả mọi dư luận sẽ tập trung trên người nàng ta.”
“Hừm... Mấy năm thăm dò thực lực, nàng ta có thể năm lần bảy lượt tiêu diệt hết những con cờ kia, có thể thấy kẻ ở phía sau có bối cảnh rất cao, mới có thể phái ra nhiều cao thủ đến vậy.”
“Chỉ có hai gia tộc đáp ứng đủ điều kiện này là Phan gia của Vương Hậu và Dương gia của Dương quý phi kia.”
“Hạ được cây đại thụ này sẽ nắm được toàn bộ nguồn tinh thạch của thành Thăng Long, chỉ là hành tung của chưởng môn Quang Huy tông Võ Cực Lạc, để chắc chắn bà ta không nhìn đến trong thành thì phải thăm dò sâu hơn mới được.”
Dù lão là luyện trận sư cũng không dám chắc có thể đối đầu với con quái vật đứng đầu kiếm đạo của Thăng Long này.
Trên đây chỉ là lí do thứ yếu, lí do chính mà lão muốn nhúng tay vào thành chính là vì lão muốn điều tra về sự kiện năm đó, lí do vì sao yêu xà Lệ Kình bặt vô âm tín, như thể chưa từng xuất hiện qua dù cho ấn ký linh hồn còn tồn tại.
Trên người Lệ Kình mang theo toàn bộ thành tựu nghiên cứu của lão, tuyệt không thể để nó rơi vào tay kẻ khác được.
Thành Thăng Long, Thanh Liên lướt trên những mái nhà, đôi tử nhãn khép hờ nhìn hướng Chí Nam và Đại Trà đang bỏ chạy.
“Kỳ quái, sao ta lại chạy nhỉ?” Thanh Liên thật không thể hiểu nổi bản thân đang làm gì nữa.
Một con bồ câu trắng từ bầu trời đêm sà xuống, vỡ thành huyết nhục, toàn bộ thông tin trong đó truyền vào đầu Thanh Liên.
Các trinh sát báo cáo đã phát hiện một vài binh sĩ của Tấn quốc hiện diện ở Ba Vì sâm lâm.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, Thanh Liên biến mất khỏi mái nhà.
Cổng tây thành Thăng Long cách đây chục dặm, có một khu rừng rậm nhỏ, diện tích chưa tới một phần trăm của rừng Hoan Châu. Là Ba Vì sâm lâm, đây là nơi ở của rất nhiều đàn yêu thú, tuy chủng loại khác nhau nhưng chúng đã hình thành nên một xã hội riêng của mình, thợ săn bình thường muốn săn bắt ở đây phải đi theo đoàn.
Khu rừng về đêm như có một lớp sương mờ vô hình, tỏa ra hơi thở nguy hiểm của thiên nhiên, những ánh mắt của yêu thú chực chờ xung quanh, ẩn sâu trong các tán cây.
“Nhanh lên, nhanh tay lên.” Giọng nói khàn khàn phát ra từ trong rừng tăm tối.
Đây là cả một binh đoàn gồm năm mươi người, bọn chúng nhân lúc trời tối mà hành động.
Thanh Liên liên tục truyền tống vượt hơn chục dặm, vừa đáp chân lên một cành cây tại bìa rừng thì thấy binh đoàn này. Trên áo giáp của mỗi tên đều khắc quốc hiệu của Tấn quốc, cả năm mươi binh sĩ này là tới từ Tấn quốc, bằng cách nào đó chúng luôn tìm ra sơ hở, vượt qua sự canh giữ tại biên giới.
Bọn chúng mang theo những truyền tống trận vào Thăng Long vực này như mọi lần.
“Để xem... ba mươi phàm nhân, gần hai mươi linh Đồ, chỉ duy nhất kẻ đứng đầu kia là linh Sĩ nhất tinh.” Tổ binh này có phần đông hơn đoàn ba tháng trước Thanh Liên chạm trán.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, trận pháp Phong Linh khởi động.
Bạch Long Triệu Quang Phục!
Mái tóc trắng đen lại, hắc y trên người hóa thành bạch kim giáp, trên tay cầm trường thương sắc nhọn.
Bỗng nhiên tên cầm đầu nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình, hắn phát hiện một thiếu nữ mặc bạch kim giáp trụ, tay cầm trường thương đơn thương độc mã xuất hiện ở khu rừng này.
“Mau giết nàng ta.” Tên cầm đầu ra lệnh.
Hàng loạt mũi tên bắn ra, chục đạo linh lực hóa thành những hỏa diệm, phong kích, thủy lưu, lôi phạt đánh về phía Thanh Liên.
Minh Long Hóa Kỹ – Song Long Thăng Thiên Phá!
Thanh Liên phóng ra trường thương, linh lực nương theo thương ý hóa thành song bạch long nuốt chửng toàn bộ công kích trước mắt, khí thế đằng vân giá vũ xé rách cả không gian, nhằm thẳng vào binh đoàn năm mươi binh sĩ kia.
Long tru gầm thét khắp cả khu vực xung quanh.
“A...” Phong nhận mang theo thương ý xuyên thủng binh giáp, đâm vào da thịt.
Từng tiếng hét thất thanh, hoảng loạn truyền vào tai Thanh Liên, từng tiếng cây cối đổ nát, đất cằng bị xới lên. Binh đoàn năm mươi người còn sống sờ sờ giây trước, giây sau đã trở thành huyết nhục.
Luồng tà lực ẩn hiện trên tay Thanh Liên bắn ra, chuyển hóa thể xác chúng thành tà linh. Toàn bộ bị giết, lấy đi tà lực.
Bỗng nhiên Thanh Liên phát hiện ánh sáng chú ngữ xuất hiện trên truyền tống trận. Thanh Liên vội vàng đưa tinh thần mình vào, thay đổi cấu trúc trận pháp.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn phát ra, trận pháp bị hủy, có năm bóng đen xuất hiện trong khói mờ.
“Quái, sao chỉ có chúng ta xuất hiện?” Giọng nói của nữ nhân.
“Đây là đâu?” Giọng nói của một nam nhân trung niên.
“Chậm một bước rồi.” Thanh Liên lẩm bẩm.
Khói mờ tản đi, năm binh sĩ mang quốc hiệu của Tấn quốc xuất hiện trước mặt Thanh Liên, cả năm kẻ này đều có tu vi linh Sĩ cửu tinh, một kẻ trong đó còn sắp tấn thăng thập tinh.
“Binh đoàn của chúng ta đâu hết rồi?” Nữ linh sư kia nhìn quanh.
“Có người.” Một binh sĩ phát hiện Thanh Liên đang đứng nhìn họ.
“Linh Sĩ thất tinh, trong đoàn chúng ta không có ai, nàng ta đã tiêu diệt bọn họ, dẫn đến truyền tống đứt đoạn.” Một tên trong chúng đầu óc nhanh nhạy lập tức phát hiện.
Năm người bọn chúng bắt đầu phát giác ra sự áp chế của đại trận hộ quốc trên người, tu vi nguyên bản từ linh Sĩ cửu tinh bị ép xuống trở thành linh Sĩ bát tinh.
Đứng trước năm linh Sĩ bát tinh, cho dù hơn bản thân một tinh Thanh Liên cũng chẳng hề tỏ ra sợ hãi, còn tặc lưỡi: “Chậc, thức ăn kỳ này thật chất lượng.”
Minh Long Hóa Kỹ – Song Long Thăng Thiên Phá!
Thanh Liên phóng ra trường thương, linh lực nương theo thương ý hóa thành song bạch long khí thế đằng vân giá vũ xé rách cả không gian, nhằm thẳng vào năm binh sĩ kia.
“Thổ Thuẫn.” Đại Bôn, kẻ to lớn nhất trong đám, là thổ hệ linh sư.
Bức tường đá dựng lên đối kháng với phong long của Thanh Liên.
“Ha, ta tu luyện Kim Cang quyết, thân thể như sắt thép, công kích của ngươi không có hiệu quả với ta.” Đại Bôn cười nói.
Có hiệu quả hay không Thanh Liên rõ nhất, bởi vì thức mạnh nhất này của Minh Long Hóa Kỹ chỉ thực sự mạnh khi nuốt chửng các công kích khác, lúc này không thể tạo thành bất cứ sát thương nào.
“Bộc Hỏa Xa.” Nữ linh Sĩ kia bắn ra loạt hỏa tiễn từ phía mạn phải.
Minh Long Hóa Kỹ – Phong Liên Vạn Kích!
Từng đạo phong kích tụ thành lưỡi lê sắc nhọn bắn về phía tràng hỏa tiễn. Mỗi kích xuyên qua cắn nuốt hỏa tiễn như được gia trì thêm, cái sau mạnh hơn cái trước.
“A... Đau quá...” Phong kích liên tục đâm vào da thịt của nữ linh sư kia.
“Lôi Thiểm Quyền.” Lôi quyền đánh ra chấn tan tràng phong kích.
“Cẩn thận, dù chỉ là linh Sĩ thất tinh nhưng ta cảm thấy chiến lực nàng ta còn cao hơn thế.” Minh Phong, kẻ cầm đầu năm người, đỡ lấy nữ linh sư kia, trầm giọng nói.
Kỳ quái, tại sao hắn lại có cảm giác bất an thế này, trực giác mách bảo hắn thiếu nữ trước mắt này không hề dễ xơi.
“Hai ngươi nhanh sửa chữa truyền tống trận đi.” Minh Phong ra lệnh cho hai linh sư kia đi tới chỗ truyền tống trận bị Thanh Liên hủy trước đó, hiển nhiên bọn chúng là luyện trận sư.
Cả ba người chắn trước mặt Thanh Liên, Minh Phong hỏi: “Binh đoàn của chúng ta là do ngươi giết?” Hắn đang muốn kéo dài thời gian, vừa truyền âm cho hai kẻ còn lại: “Chuẩn bị xông lên cùng lúc, tốc chiến tốc thắng, giết nàng ta.”
Từng động tác, ánh mắt, cử chỉ của bọn họ đều bị Thanh Liên thu vào mắt. Định một kích tất thắng sao.
“Giết đám chó của Tần quốc cũng cần lí do sao.” Thanh Liên dửng dưng nói.
“Ngươi dám sỉ nhục ta...” Nữ linh sư bị người chửi là chó, mặt bỗng chốc nóng lên.
“Giết...” Tiếng Minh Phong hô vừa cất lên, chỗ đất dưới chân Thanh Liên khóa chặt chân nàng lại.
“Phượng Nộ Hỏa Tiễn.” Nữ linh sư bắn ra mũi tên, hỏa diệm nương theo tiễn ý hóa thành hỏa phượng rực cháy.
“Chấn Lôi Chưởng.” Lôi thủ mang theo lôi điện mạnh mẽ áp xuống người Thanh Liên.
Ngay khoảnh khắc đón nhận hai đạo công kích, ánh mắt Thanh Liên xoay chuyển...
Ầm!
Dư âm của đòn hợp kích vừa rồi làm chỗ đất xung quanh lún xuống một tấc, đủ hiểu rằng lực đạo mạnh mẽ đến nhường nào.
“Phù, dễ hơn ta tưởng.” Minh Phong thở phào, có lẽ trực giác của hắn không phải lúc nào cũng đúng.
“Đúng là dùng dao mổ trâu giết gà mà, Minh Phong, ngươi lúc nào cũng thế cả.” Nữ linh sư hừ lạnh, giết một linh Sĩ thấp hơn bản thân một tinh, lại còn dùng lượng linh lực lớn thế nữa, chẳng khác nào nói rằng bản thân ngang hàng với Thanh Liên.
“Cẩn thận, đánh giá cao đối phương lúc nào cũng tốt hơn, Hi lệ, vừa rồi ngươi thậm chí còn không dùng hết sức.” Minh Phong không vui nói.
“Hừ...” Nữ linh sư khó chịu bĩu môi.
Xẹt!
Bỗng nhiên từ trong làn khói, lôi điện đánh về phía Minh Phong.
“Cẩn thận...” Đại Bôn quát lên một tiếng.
Nữ linh sư chưa kịp hoàn hồn thì trước mắt nàng ta xuất hiện một trận pháp, lôi điện nương theo đao ý đi qua trận pháp được gia trì lực đạo, miểu sát nữ linh sư.
“Cái...” Nữ linh sư trừng mắt lớn, ánh mắt mang theo sự không cam lòng mà chết đi.
Ầm! Lôi điện đánh nát cả người nàng ta.
“Ngươi...” Quá quỷ dị rồi. Trước mắt Minh Phong không còn là thiếu nữ bạch kim giáp, mái tóc chuyển sang màu lam, bạch kim giáp thay đổi, trở thành hoàng kim giáp, trường thương trong tay lại là một thanh yêu đao.
Hắn dám chắc thiếu nữ trước mắt và vừa rồi giống nhau, chỉ không hiểu được vừa rồi là linh sư phong hệ, kẻ trước mắt này mang lôi hệ, đây là chuyện quỷ gì?
Bôn Lôi đao pháp – Bá Vương Tam Đoạn!
“Lôi...” Minh Phong chưa kịp xuất quyền liền nhận phải ba liên kích cực nhanh. Đao thứ nhất chém thẳng vào bả vai, đao thứ hai chém nát ngực, đao cuối cùng bồi vào chém đôi người.
“Ngươi...” Đại Bôn giận dữ, hai mắt đỏ tươi.
“Tẻ nhạt nhỉ, chết trong khi linh lực bản thân còn nguyên vẹn... Có lẽ ta hơi đề cao các ngươi rồi.” Giọng nói chậm rãi phát ra.
Ánh mắt hờ hững nhìn Đại Bôn, năm năm qua,số lượng linh Sĩ nàng giết cũng tương đối lớn, từ nhất tinh cho tới thất tinh, đây là lần đầu dụng độ linh Sĩ cửu tinh ngụy bát tinh.
Ánh mắt có chút thất vọng.
“Ngươi có thể giết chết bọn họ, nhưng không thể nào xuyên qua Kim Cang Thể của ta được.”
Bôn Lôi đao pháp – Xung Lôi Đột Thích!
Thanh Liên lấy thế, cầm chắc yêu đao tung ra cú đâm nhắm chuẩn xác vào ngực Đại Bôn. Toàn bộ lôi điện trong người truyền tới lưỡi đao, xung quanh ẩn hiện tử quang.
“Kim Cang Thủ Hộ.” Đại Bôn vận dụng Kim Cang Quyết, da thịt, xương cốt hóa thành sắt thép, hắn có tự tin dưới linh Sĩ cửu tinh không thể đâm xuyên qua được.
Nhược Tâm Dị Điểm! Ánh sáng chú ngữ xuất hiện trên ngực Đại Bôn, tập hợp toàn bộ yếu huyệt của hắn.
“A...” Đại Bôn bị lưỡi đao đâm xuyên qua Kim Cang Thể. Lôi điện tràn vào tàn phá bên trong.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, gia trì lôi điện.
“A...” Đại Bôn rên rỉ đau đớn, lôi điện đã tràn khắp cơ thể, hủy đi huyết nhục bên trong. Hắn đau đớn quằn quại trên đất.
Lôi điện càng lúc càng mạnh hơn, nghiền nát nội tạng, máu ứa ra từ miệng. Biết mình sắp không xong, Đại Bôn giận dữ nói: “Ngươi trúng kế rồi, truyền tống trận đã hoàn thành, ngươi không thể ngăn chúng ta đổ bộ đâu.”
“Trúng kế? Ngươi nói hai cái xác kia sao?” Thanh Liên dửng dưng nói.
Bị lôi điện hành hạ, Đại Bôn khó khăn quay đầu, hắn nhìn thấy hai luyện trận sư kia đã chết từ lúc nào.
“Ngươi...” Hắn đã không thể chống lại lôi điện nữa, tuyệt khí bỏ mình.
“Nhàm chán thật.”
Bỗng nhiên Thanh Liên cảm thấy nguy hiểm.
“Hỏa Vân Tiễn.” Hàng loạt hỏa tiễn mang theo hỏa dực bắn tới, Thanh Liên vội tránh đi.
Trước mắt Thanh Liên, nữ linh sư tên Hi Lệ kia, kẻ vốn đã bị giết, nay lại sống sờ sờ trước mắt.
“Con nhãi, vừa rồi ngươi ra tay quá nhanh làm ta không kịp phát huy thực lực, bây giờ ta sẽ giết ngươi.” Hi Lệ nghiến răng nói. Nàng ta không ngờ mình vừa bị một linh Sĩ thất tinh miểu sát, không chỉ nàng ta mà cả Đại Bôn, Minh Phong đều bị hạ sát.
“Bạo Lôi Quyền.” Thanh Liên vung yêu đao chặn lại quyền đánh ra từ bên mạng phải. Là Minh Phong, kẻ cũng bị Thanh Liên giết
Nhìn Hi Lệ và Minh Phong trước mắt, trên môi Thanh Liên xuất hiện nụ cười hiếm thấy.