Thịnh Hy nhìn Dương Nhạc Linh, dựa vào một bên "Hôm nay anh đi gặp Hoắc Chấn Đông rồi."
Nghe được hai chữ Hoắc Chấn Đông, Dương Nhạc Linh ngẩn ra, phòng bị mà nhìn lấy hắn, "anh đi tìm anh ấy làm cái gì? Thịnh Hy, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám đi đến trước mặt anh ấy nói bậy nói bạ cái gì, anh đừng mong đứa bé này được sống mà nhìn thấy mặt trời."
Cô ta có đứa bé trong bụng, giống như có bùa hộ mệnh, cái gì cũng không sợ.
Thịnh Hy cũng không dám làm gì cô ta.
Thịnh Hy cười một cay đắng, gương mặt này của vợ hắn rất xinh đẹp thật, nhưng từ trước đến guợai chưa bao giờ thật sự là của mình.
Hắn chua xót nói: " Anh nói với anh ta chụy chúng ta sắp ly dị, muốn anh ta tốt với em. Không phải em rất thích anh ta sao? Anh có lỗi với em, cho nên, trước khi lý hôn anh muốn làm cái gì đó cho em."
Dương Nhạc Linh nghe xong dừng một chút, không nghĩ tới Thịnh Hy lại đi nói cái này.
Nhưng mà một giây kế tiếp, cô ta lại cảnh giác, "Anh mà tốt bụng như thế sao?"
Rõ ràng người đàn ông này trước đó đã biết cô ta thích Hoắc Chấn Đông, vậy mà hắn còn làm nhục cô ta.
Hắn hiện lại có thể đột nhiên tốt bụng đi tìm Hoắc Chấn Đông nói những thứ này sao? Dương Nhạc Linh căn bản không tin.
Thịnh Hy nói: "Mặc kệ em có tin hay không, anh thực sự nói rồi."
"Vậy anh ấy nói thế nào?" Không dám đi gặp Hoắc Chấn Đông, Dương Nhạc Linh muốn trong miệng người khác, nghe được tin tức thuộc về Hoắc Chấn Đông.
Thịnh Hy nhìn thấy bộ dạng quan tâm của vợ mình, phát hiện bản thân đặc biệt hâm mộ Hoắc Chấn Đông, chỉ cần Dương Nhạc Linh để ý đến mình bằng một phần mười số với Hoắc Chấn Đông thôi thì hắn có phải chết cũng không tiếc.
Hắn nhìn Dương Nhạc Linh, " Hoắc Chấn Đông nói, anh ta không thích em, không có có tình cảm với em, nhờ anh nói lại với em rằng em đừng ly hôn, an phận sống với anh."
" Haha..." Dương Nhạc Linh giễu cợt nói: " Đồ lừa đảo! Anh ấy làm sao có thể không thích tôi? Anh biết lúc trước anh ấy thích tôi đến như thế nào không? Khi đó tôi bảo anh ấy làm cái gì anh ấy cũng làm. Coi như tôi bảo anh ấy chết anh ấy cũng sẽ đem mạng của anh ấy cho tôi. Hoắc Chấn Đông chính là người yêu tôi nhất trên đời này."
Nhớ tới lúc trước, nước mắt của Dương Nhạc Linh rơi xuống như mưa.
Nếu như khi đó cô ta sớm nhìn ra một chút, có lẽ bây giờ cũng sẽ không như bây giờ nữa rồi!
Thịnh Hy bất đắc dĩ nhìn Dương Nhạc Linh đang tự lừa mình dối người, "Những thứ này đều là anh ta chính miệng nói với anh, có lẽ em không tin, nhưng anh ta nói rồi, sau này anh ta không muốn gặp lại em nữa."
Thịnh Hy nói xong liền đặt xuống dưới bàn một chiếc Cúc áo nạm kim cương rồi đi ra ngoài.
Dương Nhạc Linh đi tới, cầm chiếc Cúc áo lên, đây là món quà rất lâu trước đây cô ta tặng cho Hoắc Chấn Đông, khi đó Hoắc Chấn Đông luôn đeo ở trên người, trở thành vật bất ly thân của anh ta, nhưng mà bây giờ, chiếc Cúc áo này lại trong tay Thịnh Hy.
Anh ấy thực sự không yêu mình nữa sao?
Một loại cảm giác tuyệt vọng tuôn ra ngoài, nước mắt theo hốc mắt của cô ta rơi xuống.
Dương Nhạc Linh không thể tin được, cũng không nguyện ý đi tin tưởng, Hoắc Chấn Đông không còn yêu mình nữa!
Anh ấy làm sao có thể không yêu mình nữa? Không thể nào!
Rõ ràng anh ấy từng yêu mình như vậy.
-
Đêm khuya, Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu, hai người nằm ở trên giường lớn của phòng ngủ Nhà họ Hoa.
Hoa Ngọc Thành cầm ngón tay mềm mại của cô, " Hôm nay anh nói với Hoắc Chấn Đông một chuyện rất quan trọng."
Cao Thanh Thu đang mơ màng, bị âm thanh của anh đánh thức, cô ngái ngủ hỏi "Chuyện gì?"
Hoa Ngọc Thành nắm tay của cô, "Nói chúng ta chuẩn bị có con."
Cao Thanh Thu giật mình tỉnh ngủ, "Mặc dù em biết quan hệ của hai người rất tốt, nhưng anh nói cái này làm gì?"
"Lời đã nói ra ngoài, ngươi xem đó mà làm thôi!" Phảng phất vẫn là trách nhiệm của cô
Cao Thanh Thu bật cười, " Anh tự đi chém gió thì liên quan gì đến em?"
Cũng không phải là muốn sinh con liền sinh ngay được.
Trên thực tế gần đây bọn họ đã không tránh thai nữa rồi.
Cao Thanh Thu nghĩ chuyện con cái vẫn nên thuận theo tự nhiên đi.