Từ trước đến giờ cô luôn cảm thấy anh chính là người đàn ông đặc biệt duy nhất trên đời này, chỉ thuộc về một mình cô.
Nhưng bây cô biết mình đã nhầm rồi.
Anh là một tổng tài cao cao tại thượng như vậy, làm sao có thể chỉ thuộc về một mình cô được?
Cao Thanh Thu ngây ngẩn một hồi, lúc tỉnh hồn lại thì điện thoại đã cúp.
Trong chốc lát, một lần nữa nhớ tới, Hoa Ngọc Thành lần nữa gọi điện thoại tới.
Cao Thanh Thu đứng lên, đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Cô không vội lên tiếng, âm thanh ôn nhu của Hoa Ngọc Thành từ bên trong truyền tới, " Anh đến chỗ em gửi cho em mà không thấy em đâu, em đang ở đâu đấy?"
Sau khi xong việc anh mới biết, Cao Thanh Thu cũng ở nơi này ăn cơm.
Cao Thanh Thu nghe thấy ngữ khí bình tĩnh của anh, trong lòng kìm nén lửa, nhưng lại không khống chế được, thái độ rất lãnh đạm thờ ơ, " Bọn em đã ăn xong lâu rồi, bây giờ đang cùng bạn của Mục Triệt đi hát. Anh đi về trước đi!"
"Ở nơi nào, anh tới đón em?" Mục Triệt lại là bạn bè những dù gì cũng khác giới, Hoa Ngọc Thành không thể yên lòng.
Cao Thanh Thu cũng không biết tại sao tâm trạng của mình lại trở nên u uất, nhớ tới chuyện của Vũ Minh Hân và chuyện ngày hôm nay...
Ngữ khí càng lạnh nhạt, "Không cần đâu, anh bận rộn như vậy thì đi về trước đi, em có chân em tự về được."
Hoa Ngọc Thành dừng một chút, biết chắc do để cô chờ lâu, " Để anh tới đón em! Xin lỗi, hôm nay anh thật sự bận quá nên không tới đúng giờ được. Em gửi đục chỉ cho anh đi, anh lập tức đến ngay."
"Thật sự không cần." Cao Thanh Thu cười cợt, nói: " Anh bận việc hay là bận bên người phụ nữ khác! Sau này chuyện của em không cần anh quan tâm nữa."
Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Cao Thanh Thu đứng ở trong hành lang, nhìn lấy điện thoại, sợ hãi tột cùng nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống.
Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ có một ngày sẽ nổi giận với anh, càng biết rằng không thể để tình cảm mù quáng che mờ lý trí, cho nên càng sợ tâm tình của mình sẽ thương tổn tới tình yêu của mình, nhưng thực sự hôm nay cô thật không nhịn được.
Thật ra cô luôn cố tỏ ra biết điều cố tỏ ra là mình ổn, nhưng cô cũng là con người, cũng biết tức giận, cũng biết ghen tuông. Lúc nào cô cũng sống trong sợ hãi, sợ mất đi anh, sợ anh không cần cô nữa, cho nên lúc nào cũng phải tỏ ra là một cô vợ ngoan ngoãn hiểu chuyện, không bao giờ dám so bì với công việc của anh, càng không can thiệp chuyện bên ngoài của anh, anh nói cái gì cô liền răm rắp nghe theo.