Có thể là bởi vì Hoa Ngọc Thành quá chói mắt,cho nên Cao Thanh Thu phát hiện, có không ít người đều đang đứng nhìn bọn họ.
Điều này làm cho Cao Thanh Thu cảm thấy có chút khẩn trương, làm như thế này có phải quá phô trương rồi không...!
Nhưng mà, coi như hơn một tháng không gặp đi nữa thì anh cũng không cần phải kích động như thế này chứ?
Hơn nữa, không phải người nên kích động phải là cô sao?
Cô còn nghĩ như thế đã nghe thấy Hoa Ngọc Thành nói: "Xin lỗi, chuyến bay gặp sự cố,là anh sơ xuất, không thông báo cho em biết để em phải đợi lâu như vậy. Không phải anh đã nói em đừng tới đón anh rồi sao?"
Lúc máy bay hạ cánh,anh mới biết Cao Thanh Thu tới đón mình rồi.
Vì không muốn trễ giờ Cao Thanh Thu còn đến trước một tiếng, kết quả anh lại dây dưa lỡ việc, làm cô phải đợi đến tận giờ này.
Cao Thanh Thu đã hơn một tháng không nhìn thấy anh, nghe được âm thanh quen thuộc của anh, thật sự sắp khóc đến nơi, " Chỉ là em muốn nhanh được gặp anh thôi!"
Hoa Ngọc Thành buông lỏng cô ra, nhìn lấy bà xã nhà mình, vội vàng dỗ dành.
"Đừng khóc, là anh không tốt, đáng nhẽ anh phải gọi điện thoại cho báo cho em."
Lúc anh ra sân bay, phía công ty lại thông báo gọi cho anh về xử lý một công vụ khẩn cấp, anh cũng thực sự vội quay lại xử lý để về nhanh với cô nên quên không gọi về cho cô.
Kết quả vừa ra đã nhìn thấy cô khóc rồi, làm cho anh càng cảm thấy ân hận và khó chịu.
Cao Thanh Thu xấu hổ nói, " Anh đang nghĩ em chờ anh đến khóc đấy hả?"
"Không phải sao?" Anh cho là như vậy.
Cao Thanh Thu vốn sắp khóc thật, nghe xong phì cười,kiêu ngạo mà nói: " Còn lâu nhé, chỉ là lâu quá rồi em không được nhìn thấy anh nên có chút kích động thôi."
Nghe xong giải thích của cô, Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, lần nữa ôm lấy cô, "Không phải giờ anh đang đứng trước mặt em rồi sao?"
Cao Thanh Thu bị anh kéo vào lòng một lần nữa, cô cảm giác bản thân mình lại trở thành tâm điểm cho những người xung quanh nhìn vào.
Cô lúng túng nói: " Anh có thể buông em ra trước có được không, bọn họ đều đang nhìn chúng ta kia kìa."
"Kệ họ nhìn, họ cũng đâu quen chúng ta." Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu thật chặt một lúc lâu, sau đó cúi đầu xuống hôn nhẹ lên tai cô, thì thầm, " Một tháng anh không có ở đây hình như em béo lên đấy."
"Ai nói chứ." Cao Thanh Thu kháng nghị nói, cảm thấy anh đang bêu xấu mình, " Em còn gầy đi ý!"
Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, cầm tay cô, đi ra phía ngoài, " Em đến đây từ lúc nào?"
"Lúc gần 11 giờ."
"Không phải anh đã nói với em hơn mười hai giờ anh mới đến nơi sao? Em tới sớm như vậy làm gì?" Coi như máy bay hạ cánh đúng giờ thì cũng phải tốn chút thời gian mới có thể ra khỏi đấy.