"Anh vẫn cảm thấy tôi còn chưa đủ thảm sao?" Dương Nhạc Linh nghiêm túc nhìn lấy hắn, "Nhất định muốn thấy tôi chết mới cam tâm à?"
Nếu như không phải rơi vào đường cùng, cô ta cũng không muốn đi lên con đường này.
Dương Nhạc Linh không tin, lúc này Hoa Ngọc Thành còn dám chạy tới dồn ép mình.
Thịnh Hy nhìn thấy cô ta tức giận, vội vàng dỗ dành: "Được rồi, chờ em xuất viện, chúng ta lại nói vấn đề này sau."
"..." Dương Nhạc Linh nhắm mắt lại, nói với Thịnh Hy: " Anh đi ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Chỉ cần nhìn thấy hắn, cô ta lại nhớ tới cảnh tượng bị hắn hành hạ kia, cho nên, chỉ hy vọng hắn khuất mắt mình càng xa càng tốt.
Thịnh Hy nhìn thấy Dương Nhạc Linh kích động như vậy, bất đắc dĩ đi ra khỏi cửa.
Sau hai ngày, bà Dương cũng tới bệnh viện chăm con gái, nghe nói Dương Nhạc Linh muốn ly hôn, bà ta cũng đều hùa theo.
Nhớ tới chuyện con gái mình thiếu chút nữa bị Hoa Ngọc Thành bức tử, bà ta lại giận sôi ruột gan.
Cuối tuần, khi Cao Thanh Thu mới vừa thức dậy, từ phòng ngủ đi ra, liền thấy Hoắc Chấn Đông đứng ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Cô lịch sự hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Hoắc Chấn Đông quay đầu lại, nhìn thấy Cao Thanh Thu mới vừa ngủ dậy, cười một tiếng, nói: " Chào buổi sáng, Nhóc con!"
Cao Thanh Thu suy đoán nói: "Không phải anh sang đây thăm Dương Nhạc Linh đấy chứ?"
Bà cô già xảy ra chuyện, hai người lại có quan hệ mờ ám, anh ta tới thăm Dương Nhạc Linh cũng rất bình thường.
Hoắc Chấn Đông cũng không phủ nhận, gật đầu nói, "Cô anh bảo anh tới thăm Dương Nhạc Linh."
Từ khi Dương Nhạc Linh xảy ra chuyện, bà Bùi không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, Hoắc Chấn Đông không có cách nào đành chạy tới đây xem tình hình.
Ánh mắt Cao Thanh Thu phức tạp nhìn anh ta nhưng không lên tiếng, Hoắc Chấn Đông bị ánh mắt của cô làm cho mất tự nhiên, "Có ý gì? Em không tin à?"
"Tôi tin mới là lạ đấy!" Loại ngựa đực đã lên giường cùng Dương Nhạc Linh này, Cao Thanh Thu cảm thấy anh ta chính là đặc biệt sang đây thăm Dương Nhạc Linh.
Đương nhiên, đây là chuyện của anh ta, cô cũng không can thiệp được.
Hoắc Chấn Đông đi tới trước mặt Cao Thanh Thu, nói: "Làm sao, thế em có đi thăm cô ta cùng anh không?"
"Không có hứng thú." Cao Thanh Thu có hâm đâu mà đi thăm cô ta.
"Chúng ta có phải là bạn không? Em không đi, nhỡ đâu cô ta bắt cóc anh thì sao?" Hoắc Chấn Đông trêu ghẹo nói.
Cao Thanh Thu nhìn nụ cười trên mặt anh ta,nói " Bà cô già đã như vậy rồi mà anh còn có thể cười được à?"
Đàn ông đúng là đồ máu lạnh,lúc lên giường với con gái nhà người ta thì không sao, trở mặt một cái là mặc kệ sống chết?
"Sao anh lại không thể cười hả?" Hoắc Chấn Đông nói: " Cô ta cũng đã chết thật đâu? Anh còn đang phí thời gian đi thăm Dương Nhạc Linh đây này!"
Nếu bản thân thật sự muốn chết, thì chẳng ai có thể ngăn được!
Hoắc Chấn Đông là một người lạnh lùng máu lạnh, cho nên, coi như Dương Nhạc Linh chết thật đi nữa, anh ta cũng sẽ không hề mảy may cảm thấy áy náy.
Hoắc Chấn Đông đang nói chuyện với Cao Thanh Thu thì Hoa Ngọc Thành từ phòng sách đi ra, nhìn thấy hai người họ đang nói chuyện, anh nhíu mày, một loại cảm giác ê ẩm chua chua lại dâng lên.
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đứng đó, cười gọi, "Ngọc Thành."
Hoa Ngọc Thành đi tới, ánh mắt chuyển sang người Cao Thanh Thu, nói với Hoắc Chấn Đông: " Hai người đang nói chuyện gì thế?"
Bản tính độc chiếm làm cho anh cảm thấy không thích Hoắc Chấn Đông tiếp cận Cao Thanh Thu.
Mặc dù khả năng Hoắc Chấn Đông cũng chỉ là nói bình thường với Cao Thanh Thu vài câu, nhưng cũng làm cho anh cảm thấy không thoải mái.
Thật là kỳ quái, lúc trước Dương Nhạc Linh và Hoắc Chấn Đông suốt ngày ríu rít với nhau nhưng anh hoàn toàn không có loại cảm giác này.
Nói xong câu này, anh ta liền bị Hoa Ngọc Thành nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn.
Đối với Hoa Ngọc Thành mà nói, người khác lấy Cao Thanh Thu ra đùa là anh đã cảm thấy ngứa mắt rồi.
Mới vừa trừng xong, Hoa Ngọc Thành đã nghe thấy Cao Thanh Thu nói: " Anh có bản lĩnh đấy sao? Về mà mơ ngủ tiếp đi "
Hoa Ngọc Thành quay đầu lại nhìn vợ mình, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, có một bà xã như vậy, nhất thời cũng cảm thấy an tâm.
Hoắc Chấn Đông đi theo Hoa Ngọc Thành xuống lầu, nói: "cô Dươngi bảo tôi tới xem Dương Nhạc Linh thế nào, vật cũng biết rồi còn gì, cô Dươngi lúc nào chẳng coi Dương Nhạc Linh như con gái mình"
Hoa Ngọc Thành nhìn lướt qua Hoắc Chấn Đông, " Cậu cũng đã ngủ với cô ta rồi, nên đến thăm cô ta cũng là điều bình thường."
Hoắc Chấn Đông: "..."
Anh ta quay đầu lại trừng Cao Thanh Thu một cái, " Em mách lẻo đấy hả?"
Quá đáng thật đấy!
Có chuyện gì Cao Thanh Thu cũng đều nói với Hoa Ngọc Thành.
Mặc dù nói bọn họ là vợ chồng, nhưng, anh ta và Hoa Ngọc Thành cũng là anh em đấy!
Cao Thanh Thu tỏ ra vô tội "Không phải là tôi."
Cô có nói gì đâu?!
Chủ yếu cô cảm thấy Hoa Ngọc Thành là người không có hứng thú với loại chuyện này.
Hoa Ngọc Thành thản nhiên nói với Hoắc Chấn Đông: "Không liên quan gì đến cô ấy, vợ tôi không hề nói gì cả. Ngược lại là cậu đấy..."
Vẻ mặt của Hoa Ngọc Thành có chút phức tạp, " Đáng nhẽ cậu không nên làm như vậy với cô ta."
Hoa Ngọc Thành biết, Hoắc Chấn Đông sẽ không bao giờ chịu trách nhiệm với Dương Nhạc Linh, nhưng lại hết lần này tới lần khác lên giường với Dương Nhạc Linh.
Biết rõ Dương Nhạc Linh đã kết hôn rồi, vậy mà...
Nói thật, Hoa Ngọc Thành ép Dương Nhạc Linh kết hôn, chỉ là không muốn để cho cô ta tới dây dưa với mình nữa, cũng không hề có ý dồn cô ta vào chỗ chết.