Cao Thanh Thu không vội lên tiếng, mà chỉ nhìn sang Hoa Ngọc Thành.
Nhìn Bộ dạng này của Dương Nhạc Linh, Cao Thanh Thu cũng lười phải đôi co với cô ta.
Chẳng qua chỉ cảm thấy mình có chút may mắn, máy mà Lão thủ trưởng không có ghét mình.
Nếu không lúc này xuống, chẳng phải đã bị Dương Nhạc Linh giễu cợt thật rồi sao?
Hoa Ngọc Thành nhìn Dương Nhạc Linh, đôi mắt màu đen của anh mang theo sự lạnh lùng nheo lại.
Anh chỉ lạnh lùng nói: " Đừng chĩa mũi vào việc của người khác."
Dương Nhạc Linh ra vẻ tử tế nói: "Còn không phải là em đang quan tâm anh sao. Anh không nghe lời của em, bị ngài ấy trách mắng, trong lòng Thanh Thu khẳng định cũng rất khó chịu, đây là gì chứ? Ngọc Thành, anh và cô ta vốn đã không thích hợp, nếu như đã ly dị rồi, vậy cũng đừng dây dưa không dứt với cô ta nữa."
Rõ ràng nói chẳng phải là cái gì dễ nghe, nhưng cô ta vẫn còn có thể bày bộ dáng làm người tốt.
Cao Thanh Thu thật sự rất bội phục người phụ nữ này.
Rốt cuộc cô ta lấy dũng khí từ đâu ra mà lại dám ở chỗ này nói những lời này với Hoa Ngọc Thành?
Cao Thanh Thu hết chịu nổi sự trơ trẽn của Dương Nhạc Linh, phản bác lại, " Anh ấy không ở bên tôi chẳng lẽ muốn ở bên cô chắc? Trước kia cô đối xử với anh ấy ra sao bây giờ còn mặt dầy muốn trở về bên cạnh anh ấy, da mặt cô đúng là dầy như mặt đường nhựa nha."
Cao Thanh Thu nói chuyện rất thẳng thắn, không hề giữ mặt mũi cho ai cả.
Nghĩ thế nào liền nói thế đó!
Hơn nữa cô cũng không cảm thấy mình nói câu nào không đúng.
Dương Nhạc Linh nghe xong Cao Thanh Thu nói, nắm chặt quả đấm, hận không thể đánh cho Cao Thanh Thu một trận.
Chỉ là cô ta nghĩ mình là Dương Nhạc Linh, Dương đại tiểu thư, không thể thô lỗ giống như Cao Thanh Thu, nên không dám manh động.
Hiện tại cô ta cũng rất ghét thân phận của mình vì không thể động thủ với Cao Thanh Thu.
Nếu như cô ta không cần kiêng kỵ, Cao Thanh Thu còn có thể nói cô ta như thế sao?
Hết lần này tới lần khác, cô ta là Dương đại tiểu thư, ở những nơi như này, nếu gây gổ với Cao Thanh Thu người mất mặt cũng chỉ có cô ta.
Dương Nhạc Linh gắng gượng nói: "Thanh Thu, tôi cũng là vì muốn tốt cho cô thôi, đừng không biết tốt xấu. Cô không nghe vào tai thì cuối cùng thua thiệt cũng là cô mà thôi."
" Cũng Đúng." Cao Thanh Thu cười nói: " Lúc Ngọc Thành còn chưa bình phục cô cũng đã từng khuyên tôi rời xa anh ấy, cũng nói là vì muốn tốt cho tôi. Nhưng hiện tại tôi nghĩ thế nào cũng cảm thấy cô đang hối hận? Đây không phải là tự vả mặt mình sao? Nếu cô thật sự cảm thấy mình nói cái gì cũng đúng, vậy thì cách xa người đàn ông của tôi một chút, đừng có tơ tưởng đến anh ấy nữa, có được không?"
Mỗi một chữ mà Cao Thanh Thu làm cho Dương Nhạc Linh không thể thoải mái.
Cô ta không nói lại được Cao Thanh Thu, chỉ có thể chuyển hướng sang Hoa Ngọc Thành, lộ ra vẻ mềm yếu bất lực, "Ngọc Thành, anh nhìn cô ta xem, rõ ràng em chỉ muốn tốt cho cô ta, cô ta lại miệt thị em như vậy..."
Hoa Ngọc Thành nghe Dương Nhạc Linh nói xong, nhìn sang cô vợ của mình một hồi lâu.
Một lúc sau anh mới trả lời Dương Nhạc Linh, "Nhưng tôi cảm giác thế nào cũng thấy người phụ nữ của tôi đã quá khách sáo với cô nhỉ?"
Rõ ràng là chính Dương Nhạc Linh không nói lại, lại còn chỉ trích Cao Thanh Thu, như thể người sai là Cao Thanh Thu vậy.
Huống chi, coi như thật sự là Cao Thanh Thu sai, chẳng lẽ Hoa Ngọc Thành không cãi giúp bà xã của mình lại chạy đi giúp người ngoài chắc? Nghe đã thấy nực cười.
Dương Nhạc Linh cứng đờ, cảm giác mình bị hai người này xúm lại bắt nạt.
"Ngọc Thành." Đang lúc này, Hoắc Chấn Đông đi tới.
Anh ta đứng ở bên cạnh Dương Nhạc Linh, nhìn cô ta một cái rồi lại nhìn sang Cao Thanh Thu, " Thanh Thu, em không sao chứ?"
Hoắc Chấn Đông mới vừa đi xử lý vài việc, trở lại đã nghe nói Cao Thanh Thu bị bố mình đuổi ra khỏi phòng nên Có chút lo lắng.
Theo lý thuyết, bố mình không phải là loại người như thế, coi như có không vừa ý đi nữa cũng sẽ không đẩy Hoa Ngọc Thành vào tình huống khó xử như vậy.