Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 553



Cao Thanh Thu khi đó cảm thấy anh thật tẻ nhạt, cô có phải trẻ con đâu mà phải sợ sấm?

Nhưng bây giờ không biết tại sao, cô lại thật sự hy vọng anh có thể ở bên cạnh mình lúc này.

Khả năng, bị chiều chuộng lâu dần sẽ hình thành thói quen dựa dẫm.

Từng được người khác bao bọc yêu thương thì khi một mình mới biết đâu là mùi vị của cô đơn.

Cô nhanh chóng làm cho xong công việc, lên giường, chui kín trong chăn,nhưng làm thế nào ngủ cũng không ngủ được.

Không biết qua bao lâu, Cao Thanh Thu nghe thấy tiếng gõ cửa xen lẫn tiếng sấm loáng thoáng truyền vào.

Cô ngồi dậy mò mẫm mở đèn thì mới phát hiện bị bất điện, chỉ có thể cầm điện soi đèn pin đi ra cửa, bên ngoài rất tối, cô nhìn qua lỗ cửa nhưng không nhìn thấy gì, đánh bạo hỏi một câu, "Ai?"

Đại khái qua hai giây, ngoài cửa vang lên một âm thanh quen thuộc: "Là anh."

"..." Cao Thanh Thu mở cửa, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đứng ở trước cửa.

Ánh sáng từ điện thoại hắt lên người Hoa Ngọc Thành, cô phát hiện anh bị ướt hết vì bị dính mưa.

"Sao anh lại tới đây vào lúc này?" Cao Thanh Thu nhìn anh, không nói ra được cảm thụ trong lòng.

Trái tim giống như trong khoảnh khắc bị thứ gì đó bao phủ.

"Thấy trời mưa to lo em một mình sợ sấm nên tới." Hoa Ngọc Thành đi vào, đóng cửa lại, "Làm sao lại không mở đèn?"

"Bị mất điện."

Ánh mắt của Cao Thanh Thu vẫn không dời khỏi người anh, tóc của anh cũng bị ướt, nhưng không vì thế mà anh trở nên chật vật, ngược lại trên người anh lại toát ra thứ mị lực không thể thoát ra được.

Anh cởi áo khoác xuống,tháo cà vạt ra ném qua một bên, trên người chỉ còn áo sơ mi trắng, anh nhìn cô,hỏi "Bên ngoài đang có cơn giông to, một mình em có sợ không?"

"... Em đâu phải trẻ con."

Nhưng mà không biết tại sao,lúc nhìn thấy anh, trong lòng lại vui vẻ như vậy.

Cô cảm thấy giống như đột nhiên chìm trong bóng đêm mà lại thấy được ánh sáng mặt trời.

Hoa Ngọc Thành đưa tay ra kéo cô vào trong ngực, bởi vì rất tối, cô không thấy rõ bộ dáng của anh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của anh ở bên tai nhẹ nhàng vang lên, "Nhưng mà anh vừa thấy trời nổi giông tố,lại chỉ lo lắng Thanh Thu của anh sợ, cho nên, anh liền chạy tới đây."

"..." Bên ngoài tiếng sấm rất lớn, nhưng lúc này cô lại có thể nghe được nhịp tim trong lồng ngực của anh.

Cao Thanh Thu ủy khuất nói, "Đã không phải là của anh nữa rồi, chúng ta đã ly dị rồi."

Trời ơi, hiện tại cô phát hiện, cô hối hận vì đòi ly hôn với anh rồi!

Có ai có thể nói cho cô biết, trên cái đời này có bán thuốc hối hận không?

Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, "Anh muốn rửa mặt."

"Ừm." Cao Thanh Thu dẫn anh vào phòng vệ sinh, anh rửa mặt, cô ở bên cạnh lấy điện thoại soi đèn cho anh.

Hoa Ngọc Thành vắt khăn, ánh mắt của Cao Thanh Thu vẫn không rời khỏi khuôn mặt của anh, góc độ này nhìn qua, Hoa Ngọc Thành rất cuốn hút.

Trước đây không lâu, anh vẫn là của cô!

Hiện tại, lại có một loại cảm giác mất mát không nói thành lời.

Hoa Ngọc Thành rửa mặt, vắt khăn lên giá, quay sang cô nói: "Mưa lớn quá, tối nay chắc anh không về được rồi."

Vẻ mặt tỏ ra rất ủy khuất.

Cao Thanh Thu: "..."

Cho nên?

Anh muốn thế nào?

Hoa Ngọc Thành nói: "Có thể cho anh mượn giường ngủ một đêm không?"

"Nhà em chỉ có một cái giường."

"Không sao, anh chỉ cần một phần ba là được."

"..." Anh đã nói như vậy rồi, cô còn có thể nói cái gì?

Nằm ở trên giường, Cao Thanh Thu bị Hoa Ngọc Thành ôm ở trong ngực, người đàn ông bên cạnh dường như tỏ ra rất hài lòng.

Cao Thanh Thu gần đây luôn cảm thấy, có chỗ nào không đúng lắm, nhưng bởi vì đang đắm chìm trong cảm giác hỗn loạn, làm thế nào cũng không phản ứng kịp.

Cô hướng về phía Hoa Ngọc Thành hỏi: "Anh cố ý có đúng không?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.