Cao Thanh Thu nhìn thấy cậu ta, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, "Sao em lại tới đây?"
Không thấy tiếng gõ cửa, cô còn tưởng là Hoa Ngọc Thành ăn cơm xong trở lại phòng.
"Nghe nói chị bị bệnh, em cùng đội trưởng ghé thăm chị một chút. " Cao Thanh Đức nói xong, ngồi xuống bên cạnh.
Cao Thanh Thu biết, đội trưởng của Cao Thanh Đức chính là Đinh Cẩn.
Cao Thanh Thu nói: "Em muốn tới thì nói trước với chị một tiếng, để chị còn biết đường chào hỏi mọi người, đột nhiên chạy tới như thế, dọa chị hú hồn!"
Cao Thanh Đức nói: "Thật ra là anh rể gọi điện thoại bảo em qua thăm chị."
"..." Hoa Ngọc Thành chủ động gọi cho Cao Thanh Đức?
Cao Thanh Thu hoàn toàn không tưởng tượng ra tình cảnh kia.
Cao Thanh Đức nở nụ cười, hướng về phía Hoa Ngọc Thành tràn đầy sùng bái: "Anh rể đối xử với chị tốt quá đi mất, thấy chị bị bệnh, liền bảo em sang đây thăm chị. Lúc Trước đến nhà chị em còn tưởng anh ấy rất lạnh lùng khó gần chứ."
"Anh ấy không phải như em nói đâu." Cao Thanh Thu trừng Cao Thanh Đức một cái.
Mũi lại có một loại cảm giác ê ẩm, không nghĩ tới cô không nói gì, mà anh lại nghĩ tới để cho Cao Thanh Đức đến đây.
Anh có phần quá chu đáo đi?
Cao Thanh Đức đứng lên, nói: "Em đi rửa hoa quả cho chị, chị chờ em một chút."
Cậu ta nhanh chóng trở lại, Cao Thanh Thu nhìn cậu ta nói, "Em mua trái cây đến sao không để ở dưới kia cho bọn họ cùng ăn, sao lại mang hết lên đây thế này?"
Cái này cũng quá thẳng thắn rồi đấy? Em trai ngốc của chị ạ!
Cao Thanh Đức nhìn cô một cái, liền biết cô đang lo lắng cái gì, "Em mua đồ ăn cho bọn họ rồi. Đây là đặc biệt mua cho em."
Nên lịch sự khi đến nhà người khác, cậu ta vẫn hiểu, dù sao cậu ta cũng gần mười tám tuổi rồi, cũng không ngốc như Cao Thanh Thu nghĩ.
Nghe cậu ta nói như vậy, Cao Thanh Thu mới thở phào một cái, "Không nghĩ tới em cũng không ngốc nhỉ!"
"Ai ngốc chứ? Chị còn nói em ngốc là em về đấy!"
Cao Thanh Thu liếc anh một cái, không thèm đoái hoài, "Vậy em cứ về đi!"
"..." Cao Thanh Đức không còn gì để nói, đây thật sự là chị ruột của cậu ta sao!
Trong phòng vô cùng ấm áp, Cao Thanh Thu ngồi ở trên giường, Cao Thanh Đức đem thùng rác cầm tới, đặt ở nơi cô chỉ cần đưa tay là có thể ném tới.
Cô yên tâm thoải mái hưởng thụ được em trai phục vụ,từ nhỏ đến lớn đều là cô phục vụ nó, hiện tại cảm giác này thật không tệ.
Cao Thanh Đức ở bên cạnh nhìn cô, cười nói vài chuyện trong nhà, "Tuần trước em về nhà một chuyến, đưa tiền của chị cho mẹ, để mẹ mua vài thứ trong nhà. Mẹ mặc dù không nói gì, nhưng mẹ rất vui đấy."
"Em không nói là tiền chị đưa đấy chứ?" Cao Thanh Thu đặc biệt bảo Cao Thanh Đức không nói ra, chính là không muốn để cho mẹ biết là tiền của cô.
"Em nói rồi." Cao Thanh Đức nói: "Hơn nữa, em có muốn giấu cũng không giấu được! Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Mặc dù lúc trước tuyên bố muốn cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, nhưng khi Cao Thanh Thu kiếm được tiền, vẫn sẽ cố định gửi tiền về cho bà Cao.
Đây là trách nhiệm của cô, dù sao mẹ cũng là người nuôi lớn cô.
Cao Thanh Thu nói: "không phải chị bảo em không được nói ra sao?"
Thật là không nghe lời chút nào!
Cô không nhịn được mắng cho Cao Thanh Đức một trận.