Cao Thanh Thu đột nhiên mỉm cười, lại khiến Dương Nhạc Linh sửng sốt.
cô ta cảm thấy Cao Thanh Thu là loại người nhanh mồm nhanh miệng, đơn thuần ngu ngốc.
Có cái gì không vui đều viết lên mặt.
Nhưng mà hiện tại, Cao Thanh Thu như vậy, cô ta lại cảm giác mình hình như coi thường Cao Thanh Thu mất rồi!
Lúc Đinh Cẩn tiến vào, nhìn thấy Cao Thanh Thu lại ngồi ở bên cạnh Dương Nhạc Linh, hai người còn trò chuyện rất vui vẻ.
Cái này làm cho hắn không nhịn được nhíu mày một cái.
Bây giờ trong nhà đều hận Dương Nhạc Linh muốn chết, Cao Thanh Thu có phải là quên cái gì rồi không?
Bữa cơm này Cao Thanh Thu ăn rất cơm, Cao Thanh Thu cùng Lâm Vi từ phòng ăn đi ra, sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh của Dương Nhạc Linh, "Tiểu Thu."
Cao Thanh Thu cùng Lâm Vi dừng bước lại, rất nhanh, Dương Nhạc Linh liền đi tới,cô ta hướng về phía Lâm Vi cười một tiếng, nói: "Cô muốn nói chuyện riêng với Tiểu Thu một chút, có được không?"
Lâm Vi nói: "Được ạ."
Lâm Vi đi ra chỗ khác, Cao Thanh Thu nhìn Dương Nhạc Linh, Dương Nhạc Linh hướng về phía cô khẽ mỉm cười, "Tiểu Thu."
"Cô Dương có chuyện gì sao?" Giọng nói của Cao Thanh Thu mang theo vài phần ngụy trang lễ phép.
Dương Nhạc Linh nói: "Thật ra cô có chuyện muốn nhờ em giúp một tay."
"Giúp?" Cao Thanh Thu cảm thấy buồn cười,người phụ nữ này, dựa vào cái gì mà cảm thấy mình sẽ giúp cô ta?
Dương Nhạc Linh ôn nhu thỉnh cầu nói, "Em có thể giúp cô nói với Ngọc Thành một tiếng về chuyện công ty của ba cô không!"
Giống như đây chỉ là một chuyện Cao Thanh Thu nên làm, cô ta căn bản không cảm thấy thỉnh cầu này của cô ta, có hợp lý hay không.
Cao Thanh Thu nhìn sang Dương đại tiểu thư, lãnh đạm thờ ơ nhưng vẫn lễ phép mà từ chối, "Em chưa bao giờ hỏi tới chuyện công việc của anh ấy, anh ấy làm cái gì, em cũng không can thiệp được."
"Cô biết, em chỉ là không muốn giúp cô." Dương Nhạc Linh cũng không từ bỏ, chân thành nhìn Cao Thanh Thu, "Tiểu Thu, em giúp cô một chút, được không? Đây cũng tính là giúp em! em chẳng lẽ muốn nhìn cô trở lại bên cạnh anh ấy chứ?"
"Nếu cô có thể trở lại bên cạnh anh ấy thì hẵng nói tiếp!" bộ dáng này của cô ta làm cho Cao Thanh Thu không nhịn được cau mày.
Mình mới là vợ của Hoa Ngọc Thành!
Dương Nhạc Linh dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?
Chẳng lẽ, chỉ bằng bọn họ trước đã từng có hôn ước?
Dương Nhạc Linh thấy Cao Thanh Thu tức giận, cười nói: "Cô chỉ đùa với em thôi, cô sẽ không bao giờ quay lại với anh ấy, cũng sẽ không tranh cướp với em. Nhưng nếu em giúp cô, khẳng định cô sẽ hậu tạ em!"
Cô ta biết nhà Cao Thanh Thu điều kiện cũng không tốt, vì tiền, mới gả cho Hoa Ngọc Thành, mình có thể giúp Cao Thanh Thu, thì sao Cao Thanh Thu từ chối chứ.
Cao Thanh Thu không chút lưu tình phơi bày cô ta, "Không phải là cô không giành anh ấy với tôi,mà căn bản cô coi thường anh ấy? cô ghét bỏ anh ấy ngồi trên xe lăn, cảm thấy anh ấy không xứng với cô, không phải sao?"
Dương Nhạc Linh không chút chột dạ phản công: "Cô chẳng qua lo cho cuộc sống của mình sau này, không muốn tuổi xuân bị chôn vùi bên cạnh một phế nhân, cái này cũng có lỗi sao?"
Dưới cái nhìn của cô ta, Cao Thanh Thu bắt đầu quá phận rồi.
"Được rồi." Cao Thanh Thu nói: "Cô cảm thấy như thế là tốt rồi."
Cô không phải là người trong cuộc, không có cách nào đi chỉ trích Dương Nhạc Linh, chẳng qua là cảm thấy không đáng thay Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu cũng không muốn đôi co với Dương Nhạc Linh, xoay người rời đi, Dương Nhạc Linh gọi với theo: "Tiểu Thu."
"..."
"cô biết khả năng cô không có tư cách nói như vậy, nhưng mà... cô cảm thấy, là một cô gái, em hãy tỉnh táo một chút, tự ái một chút. Hiện tại, em có lẽ cảm thấy không có vấn đề gì, chờ sau này thời gian dài, em sẽ phát hiện, vì tiền, hy sinh thanh xuân, không đáng giá bao nhiêu."