Cao Thanh Thu cựa mình một cái, luôn cảm giác những lời này của mình, hình như có gì không ổn.
Hoa Ngọc Thành ngón tay theo trên gương mặt của cô xẹt qua, "Tại sao gạt anh?"
"Em..." Ánh mắt Cao Thanh Thu chuyển động, nghĩ muốn mượn cớ lấy lệ. Kết quả, còn chưa nghĩ ra nên mượn cớ gì, chỉ nghe thấy Hoa Ngọc Thành trầm giọng hỏi: "Ghét ánh sao?"
Ba chữ kia, nghe chẳng những có điểm bi thương, còn có chút mất mát.
Cao Thanh Thu không nghĩ tới anh sẽ nghĩ như vậy, sợ anh hiểu lầm, hoảng vội vàng giải thích, "Không phải vậy, làm sao lại ghét anh được? Thích anh còn không kịp!"
Thích anh còn không kịp!
Những lời này, làm cho trong lòng Hoa Ngọc Thành run lên.
Cao Thanh Thu đưa tay ra, lấy lòng sờ tới bàn tay của anh, biện giải hành vi của mình, "Chính là... có chút sợ."
"Sợ cái gì?"
"Mặc dù em biết, ba mẹ đều rất muốn có cháu, nhưng mà... Em... Bây giờ em chưa muốn sinh con. Sinh con thì không thể đi học! Hơn nữa, vóc người còn có thể biến hình biến dạng."
Hoa Ngọc Thành nghe cô nghiêm túc phân tích cùng lo lắng, cạn lời, nhịn không được cười ra tiếng.
Cao Thanh Thu nhìn anh,hỏi, "anh còn dám cười em?"
Cô đang nói nghiêm túc có được hay không!
Hoa Ngọc Thành bắt được tay cô, "Ai bắt en sinh con rồi hả?"
"Không sinh con sao?" Cao Thanh Thu nghe xong lời anh nói, mắt sáng rực lên, phảng phất tránh được một kiếp, "thế em có thể đi xuống ăn sáng chưa?"
Hoa Ngọc Thành: "..."
Anh nói là không sinh con, nhưng không nói không động vào cô!
Mà giờ khắc này, trong mắt của Cao Thanh Thu, tựa hồ cũng chỉ nhớ mong bát mì dưới nhà kia thôi.
Rất rõ ràng, ở trong mắt cô, ăn mì, so với ăn anh quan trọng hơn nhiều.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, vẫn chưa trả lời, cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, là dì Ngô, "Thanh Thu, dì nấu xong mì rồi này."
"Anh xem đi! Dì Ngô lên gọi em rồi đấy." Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, hôn lên trán anh một cái, lấy lòng nói: "em đi ăn đã, ăn xong sẽ về phòng đi ngủ, từ hôm qua đến giờ mệt muốn chết."
Không đợi anh phát biểu ý kiến, Cao Thanh Thu đã nhanh chân nhảy xuống giường.
Cô đi xuống nhà ăn mì xong, lại ngủ thêm một giấc, mới về trường học.
Mới vừa vào phòng học, lại nghe thấy mấy nam sinh đang thảo luận: "Ai đây nhỉ? Nhìn xinh quá đi mất!"
"Nghe nói là giảng viên thanh nhạc mới của trường chúng ta."
"Giảng viên? Không thể nào? Nhìn cô ấy còn trẻ như vậy! Tôi quyết định rồi, từ giờ trở đi cô ấy chính là nữ thần của tôi!"
Cao Thanh Thu ngồi xuống, hướng về phía Lâm Vi hỏi: "Bọn họ đang nói cái gì vậy!"
"Cậu tự lên confession xem thì biết."
Cao Thanh Thu mở Facebook ra, nhìn bài đăng đang nóng bỏng nhất, với tiêu đề: Khi bạn có nhan sắc mà vẫn muốn dùng năng lực để kiếm sống.
Cao Thanh Thu thờ ơ nhấn vào xem bài post, bên trong chỉ có một tấm hình, rất rõ ràng là bị chụp lén, không có bất kỳ chỉnh sửa... Nhưng mà, chẳng qua là liếc mắt nhìn, Cao Thanh Thu liền ngây ngẩn!
Khó trách bọn họ thảo luận đến kịch liệt như vậy!
Người này, thật sự quá xinh đẹp.
Cô chỉ có thể an ủi mình, khả năng mình có đập mặt đi xây lại cũng không xinh đẹp được như vậy!
Đinh Cẩn từ phòng học đi tới, nhìn thấy mấy nam sinh thảo luận cực kỳ kịch liệt, không nhịn được hướng trong điện thoại bọn họ nhìn lướt qua, chẳng qua là vừa nhìn xong, biểu tình trên mặt hắn liền ngây ngẩn.