Cao Thanh Thu khó tin nói: “Không phải trước kia tôi đã từng làm cho chú rồi sao? Lúc còn ở biệt thự…”
“Quên rồi.”
“…” Chuyện hai tháng trước mà cũng quên được à?
Cao Thanh Thu khó tin nhìn hắn: “Chú, đừng nói là trước kia chú… hoàn toàn không biết tôi là ai đấy nhé!”
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu: “Ừ.”
Người hầu là Lý Sơn tuyển, anh đâu cần phải để ý tới chuyện đó làm gì.
Anh trả lời một cách nghiêm túc như vậy khiến Cao Thanh Thu cảm thấy bị thương tổn. Nhưng nghĩ lại, trước kia lúc còn chưa quen anh thì đúng thật trông anh có vẻ rất lạ. Cô từng gặp anh hai lần, anh cũng cho người ta cảm giác người lạ cấm tới gần.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: “Thế nếu… Tôi không kết hôn với chú thì… Chú có phải là sẽ… Không nhớ tôi không?”
Hoa Ngọc Thành nói: “Có khả năng.”
Anh nói vậy khiến Cao Thanh Thu hiểu ngay, anh đối xử tốt với cô là vì cô là vợ của anh. Nếu là người khác gả cho anh thì anh cũng sẽ đối xử với người ta tốt như vậy.
Cưng chiều vợ mình là nguyên tắc của anh.
Cao Thanh Thu bỗng cảm thấy tò mò về anh: “Chú, có phải là chú từng gặp chuyện gì… Đau lòng không?”
Về nhà với anh mấy ngày qua, cô cũng có thể cảm nhận được rằng ở trước mặt anh, người nhà họ Hoa đều rất cẩn thận, dường như rất sợ anh sẽ bị tổn thương thêm lần nữa vậy.
Anh quan tâm tới chuyện của mình như vậy, còn yêu thương mình đến thế, Cao Thanh Thu cảm thấy mình cũng nên tìm hiểu về người này.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu: “Sao tự dưng lại hỏi vậy?”
“Thì tôi tò mò chứ sao! Không phải chú đã nói tôi là vợ chú sao? Lúc nào cũng có thể tâm sự với chú. Vậy chú… Có thể kể ít chuyện của chú cho tôi nghe được không?”
Hoa Ngọc Thành quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có chuyện gì hết, em không cần biết.”
Thân là đàn ông, anh chán ghét khiến bất cứ ai chứng kiến sự yếu đuối của mình. Cao Thanh Thu cũng không được!
“Không sao cả.” Cao Thanh Thu mỉm cười nói: “Thế chờ đến khi chú muốn kể rồi lại kể cho tôi nghe vậy.”
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, không đáp lại lời này. Bởi vì anh cảm thấy sẽ không có ngày đó.
Lý Sơn ngồi đằng trước, đưa mắt nhìn Hoa Ngọc Thành, trong lòng thở dài bất đắc dĩ. Vốn còn cho rằng anh Hoa đối xử tốt với cô Cao như vậy, có lẽ sẽ mở rộng cửa lòng với cô Cao nữa chứ! Xem ra cũng không phải là thế.
“Anh Lý, anh đỗ lại ở đằng trước một chút cho tôi xuống, tôi đi mua mấy thứ.” Lúc sắp đến nhà, Cao Thanh Thu nói với Lý Sơn.
Lý Sơn nói: “Muốn mua gì thì để tôi đi mua là được rồi.”
“Không cần đâu!” Cao Thanh Thu nói: “Nhân tiện tôi đi dạo luôn.”
Tuy rằng sẽ đi học ở gần đây, nhưng thật sự cô chưa có thời gian để đi dạo loanh quanh.
Lý Sơn nhìn thoáng qua biểu cảm của Hoa Ngọc Thành rồi dừng xe ở nơi mà Cao Thanh Thu yêu cầu. Cao Thanh Thu nói: “Hai người không cần phải chờ tôi đâu. Lát nữa tôi có thể tự về nhà được.”
Chỗ này cách nơi ở của Hoa Ngọc Thành không xa cho lắm.
Hoa Ngọc Thành và Lý Sơn bèn về nhà trước.
Lý Sơn đang báo cáo công việc với Hoa Ngọc Thành: “Có một công ty nhỏ vừa thành lập không lâu gửi e-mail cho anh, mong anh có thể nâng đỡ công ty của họ. Tôi xem qua công ty của họ, chỉ là do mấy người sinh viên thành lập để chơi thôi. Anh có muốn xem không?”
“Lát nữa gửi cho tôi xem đi!”
Cao Thanh Thu xách túi lớn túi nhỏ từ ngoài đi vào. Thấy thế, dì giúp việc trong nhà vội chạy tới: “Cô Cao, sao cô mua nhiều thứ thế?”
“Con thấy toàn là đồ ăn ngon nên không nhịn được mua hết.”
Có một ít là rau củ tươi, còn thêm cả hoa quả nữa. Chẳng qua là quá nặng, làm cô mệt muốn chết.