Vừa nghĩ tới Cao Thanh Thu học giỏi như vậy, còn là bạn gái của hotboy Đinh Cẩn, thế mà lại là thứ nghèo kiết xác, còn rơi vào kết cục phải đến quán ăn làm nhân viên phục vụ, Tô Khanh Khanh lại thấy sung sướng.
Xem ra cuộc sống của cô ta không được tốt lắm đâu!
Lúc này, Vũ Minh Hân liếc Tô Khanh Khanh nói: “Tớ nghe nói ấy, là người nhà Thanh Thu không cho bạn ấy đi học, bảo bạn ấy lấy chồng.”
“Lấy chồng?” Nói thế nào thì Tô Khanh Khanh cũng chỉ là một nữ sinh cấp ba mười tám tuổi mà thôi, nhất thời nghe thấy hai chữ ‘lấy chồng’, vẫn thoáng ngây ngẩn cả người.
“Không phải Cao Thanh Thu cũng bằng tuổi tụi mình sao? Sao lại đi lấy chồng vậy?” Cô ta nghĩ mãi mà không hiểu.
“Có gì đâu, lấy chồng sớm cũng không có gì là không tốt.” Vũ Minh Hân che miệng cười nói: “Nghe nói bây giờ mấy công ty tuyển nhân viên đều thích tìm người đã kết hôn sinh nở. Bạn ấy cưới chồng mang thai sớm, đến khi tụi mình tốt nghiệp đại học, con của bạn ấy đã có thể đi mua xì dầu luôn rồi. Lúc đi tìm việc cũng là một lợi thế lớn đấy!”
Câu nói này của Vũ Minh Hân thật ra là đang cười nhạo Cao Thanh Thu, nhưng nghe vào tai Tô Khanh Khanh lại thật sự cho rằng cô ta đang ca ngợi Cao Thanh Thu.
“Thế thì cũng tội quá. Phụ nữ vừa sinh con đã thành bà thím rồi. Nhỏ đó muốn làm bà thím ở tuổi mười tám sao? Nếu là tớ thì tớ không chịu đâu.”
Vũ Minh Hân cười phá lên: “Khanh Khanh khác bạn ấy mà, cậu mới mười tám đã là streamer nổi tiếng trên internet rồi, tương lai cậu nhất định sẽ cực kỳ xán lạn, sao Cao Thanh Thu có thể so với cậu được?”
“Minh Hân, tớ đâu có tốt như cậu nói đâu.” Tô Khanh Khanh thoáng ngượng ngùng nhéo mặt mình, lại lấy gương ra trang điểm lại một cách tỉ mỉ.
Rõ ràng là rất đồng ý với lời nói của Vũ Minh Hân.
Cô ta vừa soi gương vừa nghĩ tới một chuyện: “Minh Hân, không phải cậu là bạn tốt của Thanh Thu sao? Sao thái độ của nhỏ đó với cậu thoạt nhìn có vẻ hờ hững vậy?”
Vừa dứt lời, Vũ Minh Hân đã cúi đầu, trông như tủi thân lắm.
“Cậu sao thế?”
Vũ Minh Hân cười cay đắng lắc đầu, nói: “Không có gì, tớ với Thanh Thu đã trở mặt với nhau từ lâu rồi.”
“Hả? Tại sao?”
“Ầy, biết người biết mặt không biết lòng chứ sao. Tớ vẫn coi Thanh Thu là người bạn tốt nhất của mình, ai dè bạn ấy vẫn luôn nói xấu sau lưng mình.”
“Đùa à? Cao Thanh Thu là người như vậy sao?”
Cao Thanh Thu thoạt nhìn chất phác, không giống như là sẽ làm chuyện đó!
Vũ Minh Hân than thở: “Cậu ít chơi với bạn ấy nên không biết con người bạn ấy là bình thường. Thật ra bạn ấy còn lén lút nói xấu cậu sau lưng nữa kìa.”
Vũ Minh Hân nhìn khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của Tô Khanh Khanh, bỗng nhất thời khó xử, nói: “Bạn ấy nói cậu phẫu thuật thẩm mỹ tới mức mẹ cậu cũng không biết cậu, trước kia cậu rất xấu, bây giờ là thẩm mỹ nên mới nổi tiếng…”
Từ khi ra mắt, Tô Khanh Khanh vẫn luôn bị người khác ác ý hãm hại bằng ngôn ngữ ác độc như vậy.
Chỉ có chính cô mới biết, cô ta không thẩm mỹ không tiêm thuốc, cũng không có chỗ dựa hay là đại gia nâng đỡ. Cô có thể đạt được độ nổi tiếng như bây giờ đều dựa vào sự cố gắng của mình.
Cho nên khi biết Cao Thanh Thu bàn luận về mình như vậy sau lưng mình, cô lập tức nổi cơn giận dữ.
“Sao nhỏ đó dám nói tớ như thế?!”
Vũ Minh Hân an ủi cô: “Khanh Khanh, tụi mình đều biết diện mạo của cậu là trời sinh chứ chẳng phải thẩm mỹ gì cả. Đều tại Cao Thanh Thu cả, nó ghen tỵ cậu xinh đẹp hơn nó nên mới cố ý nói xấu cậu như vậy. Cậu không biết đâu, nó nói xấu rất nhiều nữ sinh trường mình nữa kìa.”
“Không chỉ có thế đâu.” Vũ Minh Hân đầy mặt tủi thân nói: “Thật ra lúc trước người Đinh Cẩn thích là tớ, nếu không phải Cao Thanh Thu chen chân cướp mất Đinh Cẩn thì tớ và Đinh Cẩn đã ở bên nhau từ lâu rồi. Cậu nói xem, đối với loại người như vậy, sao tớ có thể tiếp tục làm bạn với nó được chứ?”
Cách nói lật ngược trái phải đổi trắng thay đen này khiến cho người không rõ chân tướng như Tô Khanh Khanh càng nghe càng thấy giận dữ.
“Thì ra Cao Thanh Thu là loại người như vậy! Thật đáng sợ! Minh Hân, cậu nhất định phải tránh xa nhỏ đó ra!”