Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 1130



CHƯƠNG 1130: HÌNH NHƯ RẤT HỢP VỚI MẸ

Hoa Châu Du tỏ vẻ quan tâm: “Dương Dương khỏe hơn chưa em?”

“Hôm nay thằng bé đã khỏe hơn rồi, có chú bầu bạn với nó.” Cao Thanh Thu ngồi xuống, cô nhìn ba mẹ Cao: “Ba mẹ sang đây sao không gọi cho con một cuộc?”.

Đến đây một cách đột ngột như thế.

Mẹ Cao ngại ngùng: “Sợ con bận, không có thời gian chăm sóc cháu nên mới qua đây xem.”

Thực chất bà ta sợ bị Cao Thanh Thu từ chối.

Mỗi lần mẹ Cao nói muốn sang thăm Cao Thanh Thu thì cô đều bảo không cần.

Mấy năm nay mẹ Cao hối hận vô cùng, bà ta cứ hay cảm thấy hồi đó mình ngu ngốc quá nên mới khiến cho mọi chuyện đi đến bước đường này.

Hoa Châu Du nhìn cả nhà bọn họ rồi nói: “Chị làm chuyện của mình đây, mọi người nói chuyện đi.”

Cả nhà bọn họ ở đây, cô cũng ngại ngùng không muốn quấy rầy.

Sau khi Hoa Châu Du đi ra ngoài, mẹ Cao đứng dậy, nói với Cao Thanh Thu: “Con nhìn xem, có phải mẹ mặc bộ đồ này đẹp lắm phải không? Hình như rất hợp với mẹ. Không giống với ba con, mặc đồ gì nhìn cũng quê mùa.”

Ba Cao: “…”

Cao Thanh Thu nhìn ba mình vô duyên vô cớ trúng đạn, rồi quay sang hỏi mẹ: “Cửa hàng làm ăn thế nào rồi?”

Mẹ Cao ngồi xuống lại, bà ta uống một ngụm nước rồi mới bảo: “Cũng được, nhưng mà mệt quá! Ngày nào ba con cũng đánh bài với người khác, không chịu giúp đỡ mẹ gì cả, mẹ mệt sống mệt chết. Con nói xem mẹ có dễ dàng gì không? Theo ông ấy cả nửa đời người rồi mà cứ như người hầu vậy.”

“Anh làm gì có?” Ba Cao không phục, cảm thấy mình bị mẹ Cao vu oan.

Mẹ Cao trừng mắt nhìn ông ta: “Sao mà không có? Anh nói xem tối qua mấy giờ anh mới về đến nhà?”

“…” Cao Thanh Thu vừa nghe thấy bọn họ đấu võ mồm với nhau đã cảm thấy đau đầu, có chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng cãi nhau cho được: “Hay là để ba mẹ cãi nhau xong rồi con ra vậy?”

Mẹ Cao vừa nghe con gái nói thế, bà ta lập tức im miệng ngay.

Trước kia bà ta không thích con gái của mình nhất, nhìn Cao Thanh Thu không vừa mắt, nhưng bây giờ Cao Thanh Thu nói gì bà ta cũng nghe: “Mẹ mang ít đồ ăn cho con này, đều do mẹ tự tay làm đấy, đây là thịt thỏ cay mà con thích nhất, con thử xem sao.”

“…” Cao Thanh Thu nhìn cả đống đồ ăn vặt mà bà ta mang đến cho mình: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì? Lúc nào con muốn ăn thì cứ nói với mẹ, mẹ với ba con mà có thời gian là nấu cho con ngay.” Bây giờ Cao Thanh Thu và Cao Thanh Đức đều có sự nghiệp riêng, mẹ Cao vui gần chết, tâm trạng của bà ta cũng tốt hơn.

Suốt ngày khoe khoang với người khác con gái và con trai mình giỏi đến mức nào, bà ta nhìn Cao Thanh Thu là thấy vui vẻ.

Chuyện trước kia đều đã trôi qua lâu rồi, cô cũng lười chẳng muốn nghĩ đến nữa.

Cô không phải là người để tâm đến chuyện vụn vặt, bèn nói với mẹ Cao: “Lần sau mẹ đừng mang đồ ăn đến nữa.”

Nhiệt tình như thế làm cô thấy không quen.

Mẹ Cao cười cười rồi nói: “Sao lại không mang? Nếu như mẹ không mang đồ ăn sang, chắc chắn mẹ chồng của con sẽ cảm thấy nhà mình không có lịch sự.”

“…” Cao Thanh Thu cũng phục luôn rồi, bây giờ mới nhớ đến mấy thứ này mà không cảm thấy trễ rồi à?

Sau khi Cao Thanh Thu đi xuống nhà dưới, trong căn phòng chỉ còn lại hai ba con Hoa Ngọc Thành và Bóng Đèn Nhỏ.

Hai ba con nói chuyện với nhau một lúc, Hoa Ngọc Thành ngồi dậy, anh nói với Bóng Đèn Nhỏ: “Dậy đi con.”

Quần áo đều đã mang đến cả rồi.

Hoa Ngọc Thành đưa quần áo cho cậu bé: “Nào, tự mặc đi.”

“Ba mặc giúp con cơ.” Bóng đèn nhỏ vẫn còn chưa học được cách tự mình mặc quần áo.

Hơn nữa quần áo mùa đông tương đối dày, cậu bé tay ngắn chân ngắn, thật sự không mặc nổi.

“Chuyện đơn giản thế mà cũng không làm được à?” Hoa Ngọc Thành nói: “Con không còn là con nít nữa.”

Anh cứ đinh ninh con mình biết mặc quần áo rồi.

Nhớ đến lúc cậu bé lên hai…

Bóng Đèn Nhỏ nhìn anh với ánh mắt đen lánh trong trẻo: “Cục cưng vẫn còn nhỏ mà.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.