Đấu Phá Thương Khung

Chương 244: Vô Đề



Trong phòng khách, kéo theo vài vị Mặc gia người bị đốt cháy thành hư vô, bầu không khí trong phòng khách, chợt trở nên im lặng như tờ.

Hai tia sáng nhàn nhạt giống như ngôi sao bình thường bay vút lên, trong chớp mắt đã biến mất tại chân trời.

Phi hành bên cạnh Tiêu Viêm, Hải Ba Đông nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên. Lúc này cỗ lực lượng khủng bố trong cơ thể kia đã hoàn toàn biến mất trở lại như cũ là hơi thở của đấu sư.

Con mắt đục ngầu đánh giá Tiêu Viêm, Hải Ba Đông nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Tiêu Viêm tiểu huynh đệ, cỗ lực lượng xa lạ có thể so với Đấu hoàng cường giả kia, chắc là không phải do ngươi phát ra sao?"

Hải Ba Đông bất ngờ nói, làm cho tốc độ phi hành của Tiêu Viêm chợt chậm lại một chút. Quay đầu lại nhìn Hải Ba Đông, Tiêu Viêm lạnh nhạt cười nói:

"Hải lão tiên sinh vì cái gì lại hỏi như vậy?"

"Tuy rằng ta không phủ nhận Tiêu Viêm tiểu huynh đệ có thiên phú tu luyện kiệt xuất, bất quá ta đã lưu lạc nhiều năm như vậy, loại thiên phú tu luyện này cũng không phải chưa từng gặp qua. Bọn họ khi bằng tuổi ngươi thực lực cũng chỉ là đấu sư hoặc đại đấu sư, còn về phần đấu hoàng tuyệt đối không có khả năng." Hải Ba Đông cười cười nói: "Cho nên trước đây ta cảm ứng được cỗ lực lượng xa lạ kia trong cơ thể ngươi, ngươi hẳn là không muốn để cho người khác biết? Ha, ha, nói cách khác, cỗ lực lượng kia kỳ thật cũng không phải của ngươi."

Tiêu Viêm khẽ nhíu mày liếc nhìn Hải Ba Đông, một lát sau khẽ cười nói: "Hải lão tiên sinh quả không hổ danh là đấu hoàng cường giả, ánh mắt quả nhiên sắc sảo."

Đối với việc đó, Tiêu Viêm cũng không có trực tiếp phủ nhận bởi vì hắn rõ ràng đã đạt tới cấp bậc đấu hoàng cường giả, bất quá cũng may Hải Ba Đông không phải là luyện dược sư, nếu không bằng vào cảm giác của linh hồn cường đại của một gã luyện dược sư cấp bậc đấu hoàng đã có thể cảm nhận được lực lượng của mình. Linh hồn của Dược lão nhất định không có chỗ chốn liền bị phát hiện. Lúc trước ở sa mạc, khi đan vương Cổ Hà xuất hiện, Dược lão liền cẩn thận yên lặng, tuy rằng Cổ Hà không nhất định có thể cảm nhận được sự tồn tại của Dược lão tuy nhiên dựa vào cảm giác của linh hồn cường đại, hắn ít nhất có thể biết cỗ lực lượng kia không phải của Tiêu Viêm.

Nghe ý tứ của Tiêu Viêm tựa hồ không phủ nhận, khuôn mặt Hải Ba Đông thoáng có chút kinh ngạc, bất quá hắn cũng biết rằng không nên hỏi tiếp nữa.

"Ha ha, cỗ lực lượng kia đích thực không thuộc về ta, tuy nhiên ngài nên biết ta có thể dùng lực lượng đó cùng đấu hoàng cường giả chống đỡ." Tiêu Viêm có chút thâm ý cười nói.

Hải Ba Đông gật đầu cười cười, xác thực mặc kệ lực lượng kia có từ nơi nào Tiêu Viêm cũng có thể sử dụng nó. Như vậy, một gã cường giả như hắn trong tay nắm giữ lực lượng có thể cùng đấu hoàng cường giả chống đỡ thì mọi hoài nghi cùng khiêu khích tự nhiên đều biến mất. Thấy Hải Ba Đông không nói gì thêm nữa, Tiêu Viêm lúc này mới mỉm cười. Đối phương cũng là người thông minh, biết rằng thứ lực lương này không cần biết có từ đâu, chỉ cần ai có nó sẽ có quyền lên tiếng.

"Đi thôi, tranh thủ lúc sáng sớm có thể tới Diêm thành. Bất quá hướng đi đến Diêm thành ta cũng rất rõ mình phải dựa vào Hải lão tiên sinh." Tiêu Viêm cười nói.

"Ha ha, tuy rằng ta đã ở Mạc thành vài thập niên, nhưng mỗi ngày ta đều vẽ bản đồ nên đường đi đến đó ta cực kì quen thuộc, đi theo ta." Hải Ba Đông cười nói. Hai cánh sau lưng hơi rung lên, tốc độ đột nhiên tăng mạnh

Tiêu Viêm gật gật đầu, nhìn Hải Ba Đông đột nhiên tăng tốc, Tử Vân Dực phe phẩy vội vàng đuổi theo.

Bên trên bầu trời, hai đạo lưu quang bay trên bầu trời, nhìn có chút thê lương.

Diêm thành, nằm ở phía đông của Gia Mã đế quốc, đường lớn rộng mở, khiến cho nó trở thành con đường thông từ bên trong đế quốc tới các tỉnh phía Đông, có một vị trí chiến lược không tồi, vì vậy nơi đây còn được gọi là thành thị lớn nhất phía Đông Gia Mã đế quốc. Hằng năm đều được đế quốc phái binh đến trấn thủ.

Trong Diêm thành, Tiêu Viêm hướng tới mục tiêu là Mặc gia, thế lực cường đại nhất ở Gia Mã đế quốc.

Vì Mặc gia bá đạo lũng đoạn nên gần 60% sản nghiệp trong Diêm thành tất cả đều thuộc vê Mặc gia. Lợi nhuận hằng năm cho dù phải bỏ một chút tiền thuế cùng với một lượng tài sản phía sau thì Mặc gia vẫn là càng ngày càng giàu có a. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tuy rằng có thế lực lớn dễ gây hoạ nhưng có Vân Lam Tông đứng phía sau cho dù là hoàng thất của Gia Mã đế quốc cũng không tìm đến Mặc gia gây phiền toái. Cho nên Mặc gia cơ hồ không kiêng nể gì đem thế lực phát triển mạnh, cơ hồ trở thành bá chủ của Diêm thành. Nếu ở phía Đông không có ba gia tộc kiềm chế chỉ e mặc gia đã sớm khuếch trương thế lực đến các khu vực khác.

Nhưng ngay cả như vậy, vài năm gần đây Mặc gia dựa vào thế lực đằng sau, đã đem tam đại gia tộc đặt xuống dưới, nghiễm nhiên trở thành bá chủ.

Trải qua một ngày đường vất vả, Tiêu viêm hai người rốt cục thì từ từ tiếp cận phạm vi của Diêm thành, phía trên khoảng không, ánh trăng đang bị ánh mặt trời thay thế, một cỗ hơi thở đang hung hãn bảo phủ lấy Diêm thành, rốt cuốc ánh nắng chiếu rọi khắp nơi trong Diêm Thành. Nhìn tòa thành thị thật lớn kia giống như một con mãnh thú đang nằm phủ phục xuống.

Tiêu Viêm tuy rằng không e ngại Mặc gia, tuy nhiên có thể che dấu thân phận đem mọi việc giải quyết là tốt nhất. Còn nữa, Hải Ba Đông cũng nói hắn cũng không muốn đắc tội với Vân Lam Tông, hiển nhiên thế lực lớn nhất Gia Mã đế quốc cũng làm cho vị băng hoàng này có chút kiêng kị.

Sau khi thay đổi y phục, hai người lúc này mới hướng tới toà thành khổng lồ phía trước chậm rãi đi tới.

Đi tới cửa thành, Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên phát hiện ra tại nơi này, mấy chục binh lính ánh mắt sắc lạnh đứng hai bên tường thành không ngừng quét qua những người đi đường.

Nhìn những cảnh vệ kia, Tiêu Viêm hơi cau mày, nơi này không phải biên cảnh của đế quốc, mà phòng ngự so với Mạc thành còn nghiêm hơn?

Thoáng có chút nghi hoặc lắc lắc đầu, Tiêm Viêm liếc mắt nhìn Hải Ba Đông, im lặng xếp hàng, một lúc sau liền tiến vào thành thị phía trong.

"Ai, thật sự lớn a. Mặc gia quả không hổ danh là Diêm thành đệ nhất gia tộc".

Trong lúc xếp hàng, Tiêu Viêm thấy mấy nam tử thân mặc trang phục lính đánh thuê khẽ nói nhỏ với nhau.

"Hắc, hắc, hôm nay có lẽ là sinh nhật của Mặc gia đại trưởng lão Mặc Thừa? Nghe nói không chỉ các thế lực phía Đông mà ngay cả những thế lực khác cũng đều tới ăn mừng, ngay cả Vân Lam Tông cũng phái người đến."

"Nga, Vân Lam Tông cũng phái người tới, Mặc Thừa quả là có mặt mũi a."

"Hừ, Mặc gia tuy rằng thế lực cường đại nhưng trong mắt Vân Lam Tông lại không được coi trọng, nếu không phải Mặc gia hằng năm đều nộp một khoản khổng lồ cho Vân Lam Tông, thì bọn họ liệu có cùng Mặc gia có quan hệ không?" Một gã lính đánh thuê khinh thường nói.

"Hắc, hắc, đúng vậy." Một vài tên lính đánh thuê tựa hồ đối với Mặc gia cũng không quá quan tâm, cười phụ hoạ nói.

Đứng ở phía sau, nghe mấy tên lính đánh thuê nói chuyện, Tiêu Viêm đôi mắt khép lại, khẽ cười nói: "Chúng ta tới đúng lúc a, vừa vặn đúng lễ mừng thọ của lão hỗn đản kia."

"Có nhiều thế lực đến đây như vậy chúng ta không nên ra tay a." Hải Ba Đông nhíu mày nói.

"Ha, ha, Hải lão tiên sinh, chúng ta hai người liên thủ đừng nói là Mặc gia, cho dù là Vân Lam Tông cũng không đánh lại, huống hồ Tông chủ vân lam tông cũng không thừa hơi mà đi đến nơi này?"

"Nói như vậy, cũng thật có chút cân nhắc " Hải ba đông cười lắc đầu, Một người có thể thống lĩnh được một đại môn phái Vân lam tông Siêu cấp cường giả, Tại Gia mã đế quốc thì còn có mấy người đủ tư cách mời Nàng đến ăn mừng!"

"
Ách, ta tựa hồ không đồng ý với ngươi là sẽ ra tay a." Cười một lúc, Hải Ba Đông bỗng nhiên sửng sốt nói.

"
Hắc, hắc, Hải lão tiên sinh, đến lúc cần người hãy ra tay, Ta nghĩ sẽ có cái giá chắc sẽ có khả năng làm cho người hài lòng.Tiêu Viêm cười nói.

"Một gã luyện dược sư có thể luyện chế lục phẩm đan dược như ngươi, ta thực sự hy vọng ngươi nợ ta một chút ân tình a." Hải Ba Đông vỗ vỗ vai Tiêu Viêm, cười nói.

Khẽ mỉm cười, Tiêu Viêm thấy sắp đến lượt mình, vừa muốn bước tới trước, thì phía sau truyền lại tiếng vó ngựa. Quay người lại, Tiêu Viêm thấy mấy người nam nữ cưỡi ngựa đang phóng đến. Bụi bay mù mịt làm cho những người xếp hàng chờ đợi tức giận, nhưng khi ánh mắt phẫn nộ của bọn họ nhìn thấy bóng người trên con ngựa phía sau, bao nhiêu tức giận liền biến mất.

Ngồi trên ngựa là một nữ tử trẻ tuổi, thân mặc bộ hồng y bó sát người, lả lướt vô cùng nhuần nhuyễn, hai má của nữ tử có chút trơn bóng, trên cổ đeo một quả trang sức thủy tinh nho nhỏ, làm cho khuôn mặt của Nàng có chút linh động.

Hồng y nữ tử nhìn lướt qua mọi người, không vì nàng điều khiển ngựa gây ra phiền toái cho những người đang xếp hàng chờ đợi mà dừng lại, liền dẫn theo người của mình phi thẳng vào trong thành.

Sau khi tiếng vó ngựa xa dần, trong đội ngũ xếp hàng liền vang lên vài tiếng nói bất mãn.

"Mẹ nó, không phải ỷ mình là Mặc gia nhị tiểu thư sao? Thần kỳ cái rắm a, Mặc gia không phải là dựa vào việc lấy lòng Vân Lam Tông để có được địa vị như hôm nay hay sao, một ngày nào đó, nếu Mặc gia làm chuyện gì không vừa ý họ, Vân Lam Tông sớm muộn cũng đem Mặc gia đá đi."

Nghe phía sau vang lên tiếng mằng chửi, Tiêu Viêm nhàn nhạt cười, ánh mắt khẽ quét qua thông đạo tối như mực trước cửa thành, sau đó sửa sang lại hắc bào rồi chậm rãi tiến vào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.