Tưởng Sâm đang cùng Phó Cảnh Ngộ báo cáo công việc, "Có một công ty nhỏ mới vừa thành lập không lâu, gửi cho ngài email, hy vọng ngài có thể tài trợ công ty bọn họ. Tôi xem qua công ty bọn họ, cũng chính là mấy người sinh viên đại học thành lập tới vui đùa một chút. Ngài muốn nhìn một chút không?"
"Quay lại cho tôi nhìn xem một chút đi!"
Tinh xách bao lớn bao nhỏ từ bên ngoài đi vào, thấy một màn như vậy, ở trong nhà hỗ trợ dì giúp việc bận rộn đi tới, "Diệp tiểu thư, cô làm sao mua nhiều đồ như thế?"
"Cháu nhìn đồ ăn đều rất ngon, liền không nhịn được." Có chút rau cải, còn có chút trái cây, chính là quá nặng, mệt chết cô.
Cô đem đồ vật toàn bộ để xuống sau, ngồi ở một bên thở mạnh, Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy bộ dạng kia mệt mỏi tê liệt biểu tình, cái này mua đồ lý do, thật đúng là phù hợp cô ăn hàng bản tính.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Diệp Phồn Tinh đối với trong phòng bếp nói: "Dì, buổi tối để cháu làm cơm, dig nghỉ ngơi đi!"
Diệp Phồn Tinh cảm thấy không vui, "cháu nấu cơm rất ngon đấy! Có phải hay không, Tưởng tiên sinh?"
"Ừm." Diệp Phồn Tinh đi vào biệt thự trước, Tưởng Sâm liền kiểm tra tài nấu ăn của cô, vượt qua kiểm tra rồi mới tuyển cô.
được Tưởng Sâm khẳng định, dì giúp việc cũng yên tâm một chút.
Nhưng mà, buổi tối, Diệp Phồn Tinh nấu cơm dì giúi việc vẫn không nhịn được ở bên cạnh nhìn chằm chằm, lo lắng cô có cái gì làm không được khá, mình có thể phụ một tay.
Dù sao Diệp Phồn Tinh mới mười tám tuổi, mười tám tuổi tiểu nha đầu có thể làm cái gì?
]
Mặc dù dì tại Phó gia cũng coi như nửa người đầu bếp, nhưng con gái bà hơn hai mươi rồi, liền nấu cái cơm đều nấu không biết.
Nhưng mà, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh lưu loát thao tác, dì ấy vẫn còn có chút khiếp sợ.
Diệp Phồn Tinh đem trong phòng bếp mỗi chuyện đều xử lý ngay ngắn rõ ràng, không có chút nào hốt hoảng.
-
"Chú ơi, ăn cơm thôi." Phó Cảnh Ngộ còn đang nhìn máy vi tính, nghe được Diệp Phồn Tinh gọi mình.
Anh tạm thời buông xuống công việc, tới thời điểm, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đã làm ngay ngắn một cái bàn thức ăn, dì giúp việc ở bên cạnh rất là bội phục, không dừng được khen Diệp Phồn Tinh, "Diệp tiểu thư thật lợi hại, những thứ này tất cả đều là cô ấy làm."
Bà tại Phó gia rất nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, Phó Cảnh Ngộ sẽ lấy một cái cô gái như thế.
Diệp Phồn Tinh cầm bốn bức chén đũa qua tới, "Dì ơi,dì cũng ăn chung đi!"
Dì ấy mặc dù là người giúp việc, nhưng tuổi tác cùng Diệp Phồn Tinh mẹ không sai biệt lắm, Diệp Phồn Tinh cùng với dì ấy lúc nói chuyện đều rất lễ phép.
Dì giúp việc nói: "Không, không cần đâu, mọi người ăn đi!"
"Ngồi xuống nha!" Diệp Phồn Tinh nói: "Nhiều người, náo nhiệt một chút, có thể chứ, chú?"
Diệp Phồn Tinh nhìn về Phó Cảnh Ngộ, hy vọng có thể lấy được sự đồng ý của anh.
Phó Cảnh Ngộ đáp, "Ừm."
Cô thích thế nào, được cái đó.
Dì giúp việc không dám tin tưởng nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, thiếu gia lại đáp ứng, bà là người giúp việc a!
Phó gia cũng không có người giúp việc lên bàn ăn cơm truyền thống.
Tưởng Sâm nói: "Phu nhân đều nói, bà ngồi xuống đến đây đi! Nơi này cũng không phải là Phó gia, liền chỉ có mấy người chúng ta."
Dì giúp việc nghe xong lời của Tưởng Sâm, lúc này mới ngồi xuống.
Đây chính là lần đầu tiên cùng Phó Cảnh Ngộ ăn cơm, thiếu gia lại không cười, ngồi gần như vậy, thật là áp lực.
Diệp Phồn Tinh ngược lại là nhàn nhã, thật giống như một điểm cũng không sợ Phó Cảnh Ngộ, còn giúp Phó Cảnh Ngộ gắp thức ăn, "Chú, nếm thử một chút cái này, ăn rất ngon."
Rõ ràng chính mình trước cho anh làm nhiều như thế, anh đều không nhớ, Diệp Phồn Tinh thề nhất định lần nữa đổi mới một cái anh đối với mình nhận thức.
Hôm nay đến đây thôi, mãi gặp lại mọi người, nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nha!