Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 642: Cảm kích!



Phía dưới Weibo của Phó Kiến Văn đã oanh tạc! Cái gì cũng nói, khiến người ta không biết nên khóc hay cười...

Có người nói bị Phó Kiến Văn làm cho xịt máu mũi, có người la hét muốn đi làm lính!

Phần lớn đều là phát biểu xong ý kiến của mình xong rồi nhắn thêm một câu, quỳ liếm vóc người Phó Kiến Văn, cái gì soái Phá Thiên tế... Cái gì hành tẩu hormone!

Còn có người nói ảnh chân dung mà Phó Kiến Văn đăng lên trông Tố Tâm cực kì đẹp, còn con trai của bọn họ cũng đáng yêu làm say lòng người! Đặc biệt là nụ cười của Tố Tâm cùng đứa trẻ, nếu như không phải mẹ con ruột, thì tại sao có thể cười rực rỡ hạnh phúc như vậy.

Có người nói chắc là kiếp trước Tố Tâm nhất định đã cứu cả dải Ngân Hà, cho nên đời này mới có được một tình yêu tốt đẹp như vậy, một đứa trẻ đáng yêu như vậy! Đặc biệt là người chồng si tình có giá trị nhan sắc cao như vậy nữa.

Cũng có người níu lấy chuyện lúc trước Phó Kiến Văn cùng Hạ Hàm Yên đính hôn, cho nên truy hỏi Phó Kiến Văn ở dưới weibo, để Phó Kiến Văn giải thích chuyện này một chút.

Tố Tâm mở weibo "chồng của Tố Tâm" kia để xem người sử dụng, xem đến thông tin chứng thực phía dưới chính là CEO tập đoàn Khải Đức, đáy mắt cô đã ướt một mảnh, toàn bộ phòng ngủ phảng phất đều yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng hít thở của cô, không phải có người cố ý đùa dai, mà đúng là Phó Kiến Văn!

Trước đây, đối mặt với những lời bàn tán chửi rủa, Tố Tâm đều cũng sẽ xem, trong lòng vẫn là mơ hồ khó chịu, nhưng đó đã không thể tổn thương tâm trạng của cô.

Bây giờ đột nhiên Phó Kiến Văn lại đứng ra, cường thế tuyên bố anh là chồng của cô, lưu lại một đoạn ca từ như vậy, khiến cho đáy lòng mềm mại nhất của Tố Tâm bị đánh trúng, một tầng áo giáp mà tự Tố Tâm bao bọc bên ngoài trái tim mình tự dưng cũng bị đánh vỡ...

Tố Tâm giơ tay che miệng, nước mắt theo sống mũi rơi xuống tí tách.

Không có ai biết, những năm này một mình cô đối mặt với tất cả mọi chuyện đã thành thói quen, rồi sau đó lại có một người đứng ra nói muốn cùng cô che mưa che gió, cho nên tâm tình Tố Tâm lúc này, đúng là không có từ nào để diễn tả được.

Tố Tâm ngồi ở trên giường, hai chân cong lên, cô đem mặt chôn ở hai đầu gối, dùng đầu gối lau đi nước mắt, nỗ lực trợn to mắt nhìn chằm chằm Weibo của Phó Kiến Văn để xem, nhưng nước mắt vẫn không thể kìm lại được.

Nghe được tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại, Tố Tâm vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, hít sâu vài ngụm khí để điều chỉnh lại hô hấp của mình, nhưng mũi lại như là bị chặn, khiến cho mũi không hít được một chút khí nào, Tố Tâm chỉ có thể dùng miệng hô hấp.

Cô đem điện thoại di động đặt ở trên đầu giường, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đem cửa kéo ra một cái khe...

Gió lạnh thổi qua, Tố Tâm mới phát giác được mũi mơ hồ thông khí.

Trì hoãn và bình tĩnh lại tâm tình, Tố Tâm mới đóng cửa đi vào.

Phó Kiến Văn tắm xong, nhớ tới máy sấy còn đang ở trên tủ đầu giường, bên hông chỉ bọc một chiếc khăn tắm đã kéo cửa phòng tắm đi ra ngoài, tắm rửa xong hơi nước lẫn vào mùi thơm của sữa tắm theo Phó Kiến Văn cùng nhau đi ra.

Phó Kiến Văn vừa mới kéo cửa phòng tắm ra, người còn chưa có đi ra, chỉ cảm thấy bóng người màu xanh lam lao vào trong ngực, Phó Kiến Văn không có phòng bị nên phải đỡ khung cửa mới tránh khỏi lui về phía sau một bước.

*Có ai hóng thịt không nè *
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.