Bên tai Tố Tâm chợt đỏ, được Phó Kiến Văn ôm ở trong lồng ngực, rất ấm áp
Thấy từ xa có tiếng xe đang chạy nhanh đến, Tố Tâm lôi kéo cánh tay Phó Kiến Văn đi gọn vào lề đường, bởi vì cô sợ Phó Kiến Văn bị xe tạt nước vào
Lúc hai người che ô đi về đến biệt thự, bầu trời đang mưa to bỗng dưng mưa nhỏ lại, thậm chí còn mơ hồ có ánh nắng
Tố Tâm: ""
Sớm biết như vậy cô đã ở cửa hàng tạp hoá chờ thêm một lúc, như vậy thì cô và Phó Kiến Văn cũng không bị ướt như này
Hai người vào tới cửa, Tố Tâm mới nhìn thấy bả vai bên phải của Phó Kiến Văn đã bị ướt hết
Nghĩ đến vừa nãy Phó Kiến Văn che ô, hầu như chỉ che cho cô, khiến cho đáy lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp
Phụ nữ đều là động vật cảm tính, mặc dù chỉ là việc nhỏ, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm động
Nhìn động tác Phó Kiến Văn thu ô, Tố Tâm đột nhiên sững sờ
Cô nhìn thấy cổ tay rắn chắc của Phó Kiến Văn có mang theo một cái đồng hồ, cái đồng hồ này lại giống y đúc cái cô mua
"Đây là "
Tố Tâm ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn đang bước lên bậc thang, khắp nơi mờ mịt
"Đẹp không!" Tầm mắt của Phó Kiến Văn đảo qua chiếc đồng hồ đang đeo ở cổ tay của mình, anh vẩy vẩy nước trên tay, giơ tay lên hỏi Tố Tâm
Tố Tâm gật gật đầu, hỏi dò: "Anh mới mua sao!"
"Mua cũng lâu rồi nhưng ít khi đeo đến, hôm nay tự dưng có hứng nên mới lấy ra đeo "
Đáy lòng Tố Tâm có chút mất mát, bởi vì chiếc đồng hồ này của Phó Kiến Văn giống y như cái của cô mua
Nghĩ đến bản thân còn chưa kịp tặng quà cho anh, cô cười gượng, gật đầu: "Rất đẹp!"
Gió mát thổi đến, cuốn bay những sợi tóc của Tố Tâm, từng sợi tóc ngổn ngang bay trước mặt, nhưng cũng không che giấu được sự mất mát trong đáy mắt cô
Không đợi Tố Tâm vén lại tóc, Phó Kiến Văn đã giơ tay giúp cô vén sợi tóc rối ra sau tai
Một giọt mưa trên mái hiên rơi xuống đầu Tố Tâm, theo bản năng cô hơi rụt cổ lại một cái, giả vờ tự nhiên cười cười với Phó Kiến Văn: "Chúng ta vào nhà thôi! dì Lý còn đang đợi e mua đồ về đây!"
Tố Tâm vừa mới di chuyển thân hình, đã bị Phó Kiến Văn kéo lại
Tố Tâm đứng ở trên bậc thang, Phó Kiến Văn đứng ở dưới bậc thang, nhưng cô vẫn không cao bằng anh
Mưa phùn bao phủ lên mái tóc của Phó Kiến Văn, khiến cho mái tóc của anh như được bao phủ một làn sương mỏng
Phó Kiến Văn giảm thấp tiếng nói xuống, cười cười hỏi: "Nếu không phải anh tự phát hiện, vậy thì lúc nào em mới định đưa cho anh đây, hử!"
Trái tim Tố Tâm đột nhiên nhảy lên rầm rầm
Cô nhìn chăm chú vào người đàn ông đẹp như điêu khắc trước mặt, giữa lông mày có sự ngượng ngùng, khóe môi không ép được ý cười: "Em cũng định đưa rồi nhưng chưa có cơ hội, vốn định tẹo nữa anh tắm xong sẽ đưa cho anh "
Nói xong, Tố Tâm lại ngượng ngùng nói: "So với quà anh tặng em, lấy ra thật có chút ngượng ngùng "
Phó Kiến Văn bước lên bậc thang, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm lên
Phát hiện ra ý đồ của Phó Kiến Văn, Tố Tâm nắm lấy cổ tay đang đeo đồng hồ của Phó Kiến Văn, ánh mắt né tránh: "Vào nhà thôi "
Bây giờ là ban ngày, hơn nữa lại ở giữa cửa nhà, cá tính của Tố Tâm lại vốn có chút bảo thủ, cho nên đứng ở chỗ này hôn môi với Phó Kiến Văn, cô không làm được
Không nói bị hàng xóm bắt gặp, ngay cả dì Lý nhìn thấy, thì về sau cô gặp ai cũng chỉ dám cúi đầu thôi!
Nhưng Phó Kiến Văn lại không cho Tố Tâm cơ hội cự tuyệt, anh cúi đầu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, bàn tay cầm ô cùng túi ly non nhẹ nhàng vòng lên eo của cô, kéo cô lại gần phía mình, hôn lên môi cô
Tố Tâm siết chặt cổ tay của Phó Kiến Văn, muốn đẩy anh ra Nhưng anh đã nhanh chóng cạy môi lưỡi của cô ra, cho nên Tố Tâm chỉ có thể giơ tay đầu hàng