Bách Luyện Thành Tiên

Chương 450: Giả thiên kiếp



"Không sai, trăm năm không gặp phong thái hiền huynh muội đã vượt xưa." Lâm Hiên vừa thoát khốn cao hứng mỉm cười mở miệng khiến Độc Cô huynh muội thở phào, chuyển từ kinh hãi sang cung kính.
Bên kia đám tu sĩ Bạch Sa Bang thì vô cùng sợ hãi, không ngờ Độc Cô huynh muội lại có tương giao với tu sĩ thần bí này.
Tuy không nhận ra cảnh giới thiếu niên này nhưng thấy Lam Điện Sa không ngừng run rẩy, chắc chắn đây phải là lão gia hỏa Nguyên Anh kỳ. Tính sao bây giờ?
"Thì ra Độc Cô tiểu muội đã bái nhập Thiên Nhai Hải Các, hơn nữa còn kết thành Kim Đan, thực là đáng chức mừng" Lâm Hiên quay sang nhìn thiếu nữ, nở nụ cười bình thản.
"Tiền bối quá khen, khi xưa không có tiền bối trượng nghĩa viện thủ thì vãn bối đã sớm táng thân nơi miệng yêu thú, đại ân đại đức vãn bối suốt đời không quên" Cung trang thiếu nữ uyển chuyển khẽ chào, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Lâm Hiên khẽ gật đầu đang muốn nói điều gì thì đột nhiên lông mày nhíu lại, khẽ quát: "Muốn đi? Đã được ta cho phép chưa?"
Lời còn chưa dứt, không thấy hắn có động tác gì mà mặt biển đột nhiên nổi sóng dữ cuồn cuộn.
Đây ở đại hải sâu thẳm có thủy nguyên khí cực kỳ phong phú. Chỉ thấy bạch quang lóe lên rồi một thanh phi đao xuất hiện giữa không trung.
Theo sau là tiếng xé gió truyền vào tai, phi đao kích tới tên tu sĩ Bạch Sa Bang vừa bỏ chạy. Một tiếng la thảm thiết vang lên cùng hoa huyết đầy trời.
Vừa rồi vô cùng hung ác nhưng lúc này đám tu sĩ Bạch Sa Bang sắc mặt xám như tro tàn, sợ tới phát run vội vàng tế ra đủ loại bảo vật phòng ngự như thuẫn bài, phù triện.
Hiện tại Lâm Hiên đã tiến giai Ly Hợp, đừng nói tu tiên giả Trúc Cơ kỳ hay Ngưng Đan nhỏ nhoi, cho dù là Nguyên Anh kỳ lão quái đứng trước mặt hắn cũng không khác con kiến hôi là mấy.
Hiện tại hắn có thể thao túng thiên địa nguyên khí. Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết chính là bí thuật mô phỏng thần thông Thánh Cầm nơi Linh giới, có thể thao túng ngũ hành nguyên khí Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Ban đầu thực lực tuy không bằng các công pháp đơn thuộc tính khác nhưng tu luyện tới thâm sâu thì uy lực hơn hẳn.
Tỷ như nói về Mộng Như Yên. Tại nơi đại hải bao la có thủy nguyên khí phong phú. Uy lực Lạc Vân Phiêu Tuyết Quyết của nàng được gia tăng thêm mấy thành. Nhưng ở sa mạc thì thực lực liền giảm đi. Đa phần các tu sĩ Ly Hợp khác cũng không ngoại lệ.
Còn Lâm Hiên do thao túng cả Ngũ hành nguyên khí, tự nhiên địa hình không ảnh hưởng tới uy lực công pháp.
Lúc này hắn dùng dao mổ trâu để giết gà. Bạch quang lóe ra, thủy nguyên khí ngưng kết thành vô số phi đao dễ dàng lấy đi thủ cấp chúng tu sĩ Bạch Sa Bang. Kể cả gã thiếu chủ kia cũng không đỡ nổi một hiệp, cái gì phù triện hay phòng ngự pháp bảo đều không chút hữu dụng.
Nhất thời máu tanh loang cả một vùng biển!
Thấy thế đám tu sĩ Độc Cô mưu huynh muội hoàn toàn ngây người, không ngờ tu vị của thiếu niên này lại mạnh đến thái quá như thế.
Những kẻ khác không nói làm gì nhưng còn nam tử họ Lạc, tuy hắn xấu xa nhưng tư chất cực tốt, sở tu cũng là bí thuật nhất đẳng.
Nghe nói hắn từng vì tham hoa háo sắc mà chọc giận một lão quái Nguyên Anh kỳ, bị đối phương truy sát hơn nửa tuần trăng mà vẫn chạy về được tổng đà Bạch Sa Bang.
Nhưng lúc nãy không thể tưởng tượng nổi là thiếu niên này không hề cử động, chỉ khẽ nhíu chân mày là phi đao liền vô hình xuất hiện.
Loại thần thông bá đạo đến cỡ này, chẳng lẽ Lâm tiền bối thật sự là…Hai huynh muội càng trở nên cung kính đến tột đỉnh.
"Những túi trữ vật kia, các ngươi cứ việc lấy đi." Sau khi diệt sát địch nhân, Lâm Hiên thản nhiên mở miệng.
"Đa tạ tiền bối."
Độc Cô Mưu mừng rỡ, chắp tay cúi người thi lễ với Lâm Hiên, sau đó quay đầu liếc mắt một cái. Liền có đệ tử bay qua thu hồi chiến lợi phẩm còn hai huynh muội vẫn cung kính khoanh tay mà đứng.
"Được rồi, chúng ta vốn quen biết từ xưa nên không cần gò bó như thế. Lâm mỗ còn có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo hiền huynh muội."
"Tiền bối quá khách khí, đừng nói trăm năm trước ngài trượng nghĩa tương trợ mà vừa rồi khác nào ân tái sinh. Người muốn hỏi điều gì, vãn bối tuyệt không dám dấu diếm nửa lời." Độc Cô Mưu vội vàng cung kính mở miệng.
"Ừm" Lâm Hiên khẽ gật đầu, trên mặt lộ vẻ hài lòng: "Lệnh muội quả thực đã gia nhập Thiên Nhai Hải Các?"
"Vâng, vãn bối cơ duyên xảo hợp được sư tôn không chê, quả thật đã bái nhập môn phái." Độc Cô Mộng không ngờ hắn lại hỏi vậy, có chút kinh ngạc nhẹ giọng mở miệng.
"Vậy trường đại chiến trăm năm xưa tại Doanh Châu đảo, kết quả là thế nào?" Lâm Hiên nói tới đây, trên mặt không khỏi lộ vẻ khẩn trương.
"Sự tình tại Doanh Châu đảo năm đó, không chỉ vãn bối mà cả Thiên Vân Thập Nhị Châu Tu Tiên giới cũng đã biết, tiền bối sao..." Độc Cô Mộng nhất thời ngẩn ngơ, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc.
"Tiểu muội, sao ngươi không biết nặng nhẹ như vậy. Lâm tiền bối hỏi điều gì thì ngươi cứ thành thật trả lời là được, sao lại hỏi nhiều như vậy?" Độc Cô Mưu ở bên cạnh nhướng mày, nhẹ giọng trách mắng.
Độc Cô Mộng lập tức nhận ra điều thất thố. Tuy thần thái ôn hòa nhưng người này chắc chắn là tu sĩNguyên Anh hậu kỳ, nói không chừng còn là Ly Hợp lão quái vật, đương nhiên tính tình thập phần cổ quái, vạn nhất chọc giận hắn.
Nghĩ đến đây thiếu nữ toát mồ hôi lạnh, sửa sang lại chút tâm tư cẩn thận mở miệng: "Tiền bối bỏ quá cho sự vô tâm của tiểu nữ. Trăm năm trước trường đại chiến tại Doanh Châu đảo diễn ra vô cùng thảm thiết, ngoài lần vây công tổng đà La gia Thiên Châu thời thượng cổ thì chưa cuộc chiến nào ác liệt bằng."
"Vậy rốt cuộc ai thắng?" Lâm Hiên khẽ nhíu mày, có vẻ đã mất kiên nhẫn.
"Đương nhiên là Thiên Nhai Hải Các chúng ta, hiện Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc đã bị hủy danh trên Thiên Vân Thập Nhị châu" Dung nhan thanh tú của Độc Cô Mộng lộ vẻ đắc ý. Dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, môn phái vang danh đối với nàng cũng vô cùng có lợi.
"Cái gì?"
Lâm Hiên cực kỳ hoảng sợ. Vừa rồi thấy thiếu nữ Thiên Nhai Hải Các này, hắn đã đoán được môn phái nào chiến thắng sau cùng.
Có điều thế lực Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc tuyệt không thể coi thường. Hai đại phái này được truyền thừa từ thượng cổ. Cho dù Thiên Nhai Hải Các có thắng lợi tại trường đại chiến Doanh Châu Đảo, nhưng muốn nhổ cỏ tận gốc bọn họ là không thể.
"Rốt cuộc thế nào? Cô nương cứ chậm rãi nói cho ta." Thanh âm Lâm Hiên trở nên trầm thấp nhưng đáy mắt mơ hồ có tia hưng phấn.
Ai nói phúc bất trùng lai họa vô đơn chí? Hắn cùng Nguyệt Nhi vừa tiến giai Ly Hợp. Không ngờ lại nghe được tin tức tốt đẹp như vậy.
"Ha ha, tiền bối muốn nghe, vãn bối đương nhiên thuật lại." Độc Cô Mộng đưa tay vén mấy sợi tóc mai, khuôn mặt thanh tú vô cùng rạng rỡ:
"Khi đó Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc liên thủ nên cao thủ như mây. Thiên Nhai Hải Các cũng có vô số sư thúc bá nhưng không ngăn được. Nhưng chẳng biết tại sao, đại đội nhân mã của đối phương sau khi tấn công Khôi Kim Đảo, bất ngờ lại xung đột với toàn bộ Tu Tiên giới hải ngoại. Vì vậy bổn phái có thêm chút thời gian, Cửu Cung Tu Du kiếm trận đã khai mở cứu vãn cục diện, hình thành thế giằng co. Tuy vậy lần này Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc xuất động tới mười vạn tu tiên giả. Chỉ cần có thời gian đủ là bọn họ sẽ chiếm lĩnh cả Vân Châu hải ngoại. Nhưng khi tình thế đang hung hiểm thì đúng lúc này, lão tiền bối Vọng Đình Lâu lại xuất hiện như thiên tiên hạ phàm, đứng về phía bổn phái..."
"Cái gì? Vọng Đình Lâu. Đệ nhất cao thủ Thiên Vân Thập Nhị châu trong truyền thuyết?" Lâm Hiên nghe đến đây, vẻ mặt không khỏi biến đổi.
Vọng Đình Lâu!
Người có danh cây có bóng, vị thái thượng trưởng lão của Tùng Phong Thư Viện này uy chấn Thiên Vân đã hơn ngàn năm.
"Thực ra Vọng Đình Lâu lão tiền bối chỉ phái tới Doanh Châu Đảo một thân ngoại hóa thân Ly Hợp Sơ Kỳ, còn người thì đi công phá tổng đà Lệ Hồn Cốc."
"Đi Lệ Hồn Cốc?"
"Không sai, lão tiền bối đơn thân nhất kiếm đối mặt đại phái truyền thừa đã trăm vạn năm. Lấy bí thuật uy lực không thể tưởng tượng nổi công phá hộ phái đại trận đối phương. Sau đó đại khai sát giới giết Lệ Hồn Cốc máu chảy thành sông. Nhưng còn chưa hết, Thiên Nhai Hải Các cũng có đồng minh là Ngũ Sắc Linh Sơn của yêu tộc, không lâu sau đó tin tức tổng đà Vạn Phật Tông bị công phá cũng truyền ra".
"Ồ!"
Lâm Hiên khẽ gật đầu, nhất thời vẻ mặt trở nên trầm ngâm, Vạn Phật Tông bị tập kích đương nhiên là thủ bút của Ngũ Sắc Tiên Tử cùng Thanh nhi. Điều mà hắn không thể ngờ là Vọng Đình Lâu lại đi xâm nhập tổng đà Lệ Hồn Cốc.
Tuy rằng lão uy chấn Thiên Vân, lại được xưng tụng Nhân giới đệ nhất cao thủ nhưng Lệ Hồn Cốc chính là một trong thất đại thế lực. Nếu môn phái này đem hết tinh nhuệ phòng ngự tổng đà thì thực lực vô cùng thâm hậu,
Lấy sức một người đối kháng siêu cấp đại phái như thế, vốn không phải là dũng cảm mà vô cùng mạo hiểm. Vọng Đình Lâu là lão quái vật đã hơn ngàn tuổi tuyệt không lỗ mãng như vậy, lão làm thế là có huyền cơ gì?
Nếu nói lão hoàn toàn vì Thiên Nhai Hải Các thì Lâm Hiên tuyệt không tin. Nếu không ban đầu xung đột lão đã ra mặt hòa giảng, chứ không xảo hợp mà biến mất như vậy.
Ba đại phái đánh tới long trời lỡ đất, cuối cùng lão mới hóa thân thành sứ giả chính nghĩa tới thu thập tàn cuộc. Lâm Hiên tin chắc rằng Vọng Đình Lâu tất có mưu đồ, bất quá là hắn chưa nhìn ra mà thôi. Tuy vậy mặc kệ lão có mưu đồ gì, tóm lại cuối cùng Doanh Châu đảo thắng lợi là được.
Thân là tu tiên giả, có ai dám vỗ ngực tự xưng thiết diện vô tư chứ. Cho dù là chính hắn, trợ giúp Thiên Nhai Hải Các cũng là do kết bái cùng Như Yên tiên tử, đồng thời là đại địch của Vạn Phật Tông, nói trắng ra là liên hợp thì có lợi.
Vọng Đình Lâu cứ làm việc của lão, miễn không động đến hắn thì cũng không nên trêu vào lão gia hỏa nổi danh khó chơi này.
Lại nghe Độc Cô Mộng nói tiếp:
"Tổng đà Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc bị công phá. Phu phụ Thanh Nguyên Thi Vương không hiểu sao mà ngã xuống. Tuệ Huyền cũng chết ở trong tay Như Yên sư tổ cùng thân ngoại hóa thân của Vọng lão tiền bối. Nguyên Anh kỳ cao thủ hai đại phái bọn chúng hao tổn vô số... "
Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc liên tiếp chịu đả kích, tổn thương nguyên khí trầm trọng. Bình thường hai đại thế lực này uy phong vô cùng nhưng cũng đắc tội với vô số tông môn gia tộc.
Khi hai đại phái này suy nhược, các tông môn gia tộc có cừu oán tự nhiên ném đá xuống giếng, liên hợp tới trợ thủ cho Thiên Nhai Hải Các. Mộng Như Yên cùng Ngũ Sắc tiên tử dẫn đại quân truy quét thế lực còn lại.
Lúc này hai đại tông môn từng uy phong lẫm lẫm lại như hổ lạc bình dương. Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc dù co cụm liều mạng phản kích nhưng song quyền nan địch tứ thủ, thực lực song phương chênh nhau quá lớn, cuối cùng đã trở về với cát bụi trong truyền thuyết.
Đương nhiên, liên minh do Thiên Nhai Hải Các cầm đầu cũng không phải thuận buồm xuôi gió.
Đại chiến trước sau hơn mười năm, sự thảm thiết vượt xa sự tưởng tượng của chúng tu sĩ. Thời thượng cổ vây công tổng đà La gia đã biến Thiên Châu thành hoang mạc. Lần này tuy không ác liệt như vậy nhưng song phương ngã xuống cũng tới hơn mười vạn tu sĩ.
Phàm nhân tử thương thì không thể đếm nổi. Chỉ riêng hai quận nơi có tổng đà hai phái, cơ hồ đã bị chúng tu sĩ san thành bình địa.
Nghe thiếu nữ thuật lại, với sự trầm ổn của Lâm Hiên mà vẻ mặt cũng cuồng biến cùng cảm khái không thôi.
Không biết Thanh nhi và tỷ tỷ cùng đám tu sĩ Bái Hiên Các có bình an vô sự không?
Lâm Hiên lo lắng nhất chính là Bái Hiên Các. Hai đại phái bị diệt khiến thế cục Tu Tiên giới đại biến. Trong cuồng phong loạn vũ thì một Bái Hiên Các nho nhỏ khác nào chiếc thuyền đơn độc trong biển rộng.
Sớm biết như vậy, ngày đó hắn đã nhờ tỷ tỷ quan tâm một chút.
Nhưng lúc này hối hận hay lo lắng đều vô ích. Huynh muội Ngưng Đan Kỳ này đương nhiên không biết nhiều. Muốn hiểu rõ chân tướng thì phải đi Thiên Nhai Hải Các.
Lúc này Lâm Hiên khẽ gật đầu, nhìn phía Độc Cô huynh muội: "Đa tạ Độc Cô tiểu muội đã tự thuật lại cho Lâm mỗ, gặp lại chính là hữu duyên nhưng tại hạ còn có việc, cáo từ."
Lời còn chưa dứt, toàn thân hắn tỏa ra thanh quang rực rỡ muốn phá không mà đi.
"Tiền bối, xin chờ một chút."
Không ngờ thanh âm Độc Cô Mộng đã truyền vào tai. Hắn xoay người lại, đã thấy nàng bái hạ đại lễ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Cô nương, sao phải làm vậy?" Lâm Hiên ngạc nhiên phất tay áo một cái, một đạo hào quang cuốn qua nâng thân thể mềm mại của nàng đứng dậy.
"Tiền bối từng mấy phen tương trợ, đại ân đại đức kiếp này dùng tính mạng đền đáp cũng không đủ. Vãn bối không nên yêu cầu quá phận nhưng có một việc chúng ta quả thật thúc thủ vô sách. Vạn bất đắc dĩ đành phải mặt dày khẩn cầu tiền bối..." Độc Cô Mộng bộ dáng tha thiết, mi mắt đã đỏ ửng lên.
"Ồ, sao vậy?"
"Đa tạ tiền bối, là như vậy, vãn bối có một ái tử tư chất dị linh căn. Bình thường ta khá nuông chiều khiến ái tử tâm cao khí ngạo, tu luyện công pháp quá nhanh nên tẩu hỏa nhập ma, hiện đang bán thân bất toại." Thấy Lâm Hiên lộ vẻ quan tâm, Độc Cô Mưu mừng rỡ quá đỗi vội tiếp lời tiểu muội.
Hồng y mỹ phụ phía sau cũng đầy là hi vọng, nếu đại cao thủ này xuất thủ tương trợ, thương tổn của ái tử tự nhiên sẽ được giải trừ.
"Luyện công tẩu hỏa, vậy các ngươi tới đây là liệp sát yêu thú, lấy yêu đan luyện chế linh đan trị thương cho tiểu tử đó sao?" Lâm Hiên nhướng mày, vô kinh vô hỉ mở miệng.
"Vâng, phu phụ ta tìm đọc rất nhiều điển tịch, quả thật chỉ có yêu đan của Tuyết Duyên Thú mới có thể. Nếu không kịp thời chữa trị mạng nhi tử hỏng mất. Đáng ghét là tên Cổ Bàn Tử…"
Trong mắt Độc Cô Mưu hiện lệ quang, nghiến răng nghiến lợi. Tên tiểu nhân vô sỉ Cổ Bàn Tử thấy lợi quên nghĩa, lần này trở về nhất định phải đem hắn trừu hồn luyện phách mới hả nỗi hận trong lòng.
"Tuyết Duyên Thú là yêu tộc tam cấp thủy thuộc tính. Như vậy hẳn là nhi tử các ngươi là Trúc Cơ kỳ tu luyện công pháp băng thuộc tính."
"Tuệ nhãn của tiền bối quả sáng như sao"
Độc Cô mưu ngẩn ngơ, trên mặt lộ vẻ vô cùng bội phục. Chỉ nhe một câu mà Lâm Hiên đã đoán được sự tình đủ thấy nhãn quang cao vời đến bực nào.
"Thừa mong tiền bối từ bi, cứu điệt nhi của ta" Thanh âm Độc Cô Mộng truyền vào tai, cũng ở một bên van cầu.
"Hừ, tư chất không tệ mà đã không biết trời cao đất dày, có liệu lần thứ hai nữa chăng?" Lâm Hiên nhíu mày đưa tay vỗ, bạch quang chợt lóe rồi một cái bình ngọc bay vút đến trước Độc Cô Mưu:
"Trong này có ba viên linh đan dùng yêu đan luyện chế thành, liệu thương cho lệnh lang không có vấn đề, bất quá Lâm mỗ chỉ giúp được đến đây"
"Vâng, đa tạ đại ân đại đức tiền bối. Người có gì phân phó, ngu phu phụ nhất định xông pha khói lửa." Thanh âm Độc Cô Mưu tràn đầy mừng rỡ cẩn thận tiếp nhận bình ngọc, cung kính thi lễ thật sâu.
Lâm Hiên khoát tay áo rồi hóa thành một đạo kinh hồng, phá không mà đi. Tốc độ độn quang của hắn tự nhiên kinh thế hãi tục, có thể sánh với thuấn di, thoáng chớp mắt đã biến mất không thấy thân ảnh.
Trên mặt đám tu sĩ lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Hôm nay tuy rơi vào bẫy rập nhưng cuối cùng lấy dữ hóa lành, đạt được mục đích.
"Phu quân, chàng cùng tiểu muội từng quen biết Lâm tiền bối sao, người thật sự là tu sĩ Ly Hợp trong truyền thuyết?" Thương thế ái tử có hi vọng phục hồi, hồng y mỹ phụ cao hứng phi thường, nghiêng đầu tò mò hỏi.
"Ừm, hơn trăm năm trước Lâm tiền bối từng cứu mạng chúng ta một lần, nhưng khi đó người chỉ là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ..."
"Ngưng Đan trung kỳ, điều này sao có thể?"
"Ừm, ngẫm lại chắc khi đó Lâm tiền bối ẩn tàng tu vị. Hiện tại ta cũng không thể khẳng định người có phải đại cao thủ Ly Hợp Kỳ hay không." Độc Cô Mưu lắc lắc đầu, ánh mắt trở nên mơ hồ. Quay sang thấy vẻ mặt tiểu muội đang cổ quái nhìn theo hướng Lâm Hiên thì Độc Cô Mưu khẽ thở dài.
Hai huynh muội nhiều năm dựa vào nhau, hắn sao không đoán được tâm ý của tiểu muội. Có câu mỹ nữ ái anh hùng, sau hai lần cứu mạng chỉ sợ tiểu muội đã động tâm với Lâm tiền bối.
Đáng tiếc hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình, thân phận cùng tu vị song phương cách nhau một trời một vực. Muội muội tuy rằng là mỹ nữ nhưng chưa tới mức khuynh quốc khuynh thành. Lâm tiền bối nếu muốn nạp thiếp cũng không biết có bao nhiêu nữ tu mỹ miều nguyện ý hầu hạ.
"Tiểu muội đi thôi, chúng ta trở về rồi hãy nói" Độc Cô Mưu cười có vẻ an ủi. Tiên lộ đằng đẵng, tin rằng sau này tiểu muội sẽ thoát khỏi bến mê.
Lúc này Lâm Hiên sớm ở ngoài ngàn dặm, tự nhiên không biết Độc Cô Mộng đã sinh tình với mình, đang bay về phía Thiên Nhai Hải Các.
Tới đó bái phỏng tỷ tỷ tìm hiểu tin tức, ngoài ra còn thỉnh giáo thêm những vấn đề ở cảnh giới Ly Hợp. Ngoài chuyện độ qua thiên kiếp thì hắn chưa biết gì nhiều.
***
Doanh Châu đảo, Thiên Nhai Hải Các.
Trải qua thương hải tang điền, với tu tiên giả thì trăm năm thời gian cũng không thể tính là ngắn.
Trường đại chiến năm xưa để lại ngàn dặm quanh tổng đà là một vùng gió tanh mưa máu. Nhưng thời gian chuyển dời, Doanh Châu Đảo đã khôi phục cảnh sắc mỹ lệ.
Tuy chiến thắng nhưng Thiên Nhai Hải Các cũng tổn thất thảm trọng, Nguyên Anh kỳ trưởng lão ngã xuống tới mấy chục người. Ngưng Đan Kỳ đệ tử thì phải tới mấy ngàn.
Nhưng dù sao không đại thương nguyên khí, theo thời gian lại có đệ tử mới tiến giai. Hơn nữa có Vân Châu đệ nhất nữ tu thủ hộ. Tấm gương Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc hóa thành khói bụi khiến không thế lực nào nghe mà không kiêng dè. Thất đại thế lực hiện chỉ còn năm, uy danh môn phái này tăng nhiều gấp bội. Trong Thiên Vân Thập Nhị Châu chỉ còn kém Tùng Phong thư viện.
Còn ở Vân Châu ngoại hải, toàn bộ tu sĩ chiu sự khống thế của Thiên Nhai Hải Các, những kẻ như thiếu chủ Bạch Sa Bang chỉ dám thầm thiết hạ âm mưu chứ sao dám đương đầu.
Bất luận là tương thân đại hội hay là đại điển thu đệ tử đều có quy mô vượt xa trước kia. những năm gần đây Thiên Nhai Hải Các thu nhận được rất nhiều đệ tử thiên phú xuất sắc.
Thượng Quan Tuyết vốn là đệ tử một gia tộc tu tiên Vân Châu nội địa có dị linh căn, tư chất ở bổn môn là số một. Hơn nữa dung nhan nàng vô cùng tú lệ, trong gia tộc có thể nói thiên kiêu chi nữ.
Nhưng ở một gia tộc trung đẳng thì thành tựu trong tương lai chỉ có hạn. Tâm cao khí ngạo nên Thượng Quan Tuyết không cam lòng như thế, nàng hi vọng một ngày trở thành tu sĩ Nguyên Anh.
Trường đại chiến năm xưa khiến thanh danh Thiên Nhai Hải Các lan xa tới tận nơi sâu trong Vân Châu.
Nghe nói môn phái này chỉ thu nhận nữ tử tư chất xuất chúng. Thượng Quan Tuyết vượt mọi chông gai, thiên tân vạn khổ tới Doanh Châu Đảo, trải qua một phen khảo hạch trở thành một đệ tử nội môn.
Dù ở đây nàng chỉ là một đệ tử bình thường nhưng Thượng Quan Tuyết chưa từng hối hận.
Chỉ là công pháp cơ sở của bổn môn đã cao thâm rất nhiều hơn bí truyền trong gia tộc. Hơn nữa được danh sư chỉ điểm, còn định mức cấp cho đan dược cực kỳ trân quý. Bởi vậy hơn trăm năm, Thượng Quan Tuyết từ Trúc Cơ trung kỳ đã ngưng thành Kim Đan, bước vào hàng ngũ tu sĩ cấp cao.
Hai tuần trăng trước mới Kết Đan thành công. Hiện nàng đang trong động phủ đả tọa củng cố cảnh giới.
Nhưng mà vào thời khắc này.
Oanh!
Một tiếng nổ như sấm sét giữa trời quang đánh vào tai. Thượng Quan Tuyết lảo đảo thân mình, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
Thiếu nữ mở mắt, dung nhan thanh tú tràn ngập kinh ngạc tò mò. Cả người lóe linh quang hóa thành kinh hồng bay ra động phủ.
Lúc này tại Doanh Châu Đảo có hàng ngàn nữ tử lơ lửng trên không, vẻ mặt đám người đầy vẻ bất an.
Ba nữ nhân đã thành một cái chợ, huống chi nhiều nữ tu tụ tập cùng một chỗ, nhất thời tiếng xì xào bàn tán vang vọng khắp trời.
Đúng lúc này, hơn chục đạo kinh hồng từ phía xa bay tới. Dẫn đầu là ba Nguyên Anh hậu kỳ nữ tu.
"Tham kiến các vị sư tổ sư thúc" Chúng nữ tu vội vàng ngừng bàn tán hành lễ.
"Được rồi, tất cả các ngươi mau về động phủ của mình, không được nghị luận lung tung nếu không sẽ lấy môn quy luận xử." Lên tiếng là một nữ tử dung mạo thanh tú nhìn qua chỉ tầm mười sáu mười bảy năm kỷ. Chính là Tô Giáng Thuyên, trăm năm không thấy, tu vị của nàng đã gần tới đỉnh phong.
"Dạ, tông chủ."
Chúng đệ tử tự nhiên không dám nghị luận, cúi người thi lễ rồi tản đi. Chưa đầy một khắc, Doanh Châu Đảo lại trở nên thanh tĩnh trống trải.
Nhưng hơn mười người Nguyên Anh kỳ nữ tử còn lại vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Bên cạnh Tô Giáng Thuyên chính là Quỷ diện Tiên tử Lưu Oánh. Đại chiến ở Doanh Châu đảo chấm dứt nàng bị phạt diện bích trăm năm, hiện vừa mới đi ra thì bổn môn liền lại gặp phải dị tượng.
Lúc này Lưu Oánh ngẩng đầu nhìn phía xa, nơi đó gió giục mây vần, càng thêm đáng sợ chính là thiên địa nguyên khí phạm vi trăm dặm vô cùng hỗn loạn, đang tụ về một ngọn núi cao khoảng trăm phượng.
Nơi đó chính là động phủ của Như Yên sư thúc, qua một lát nguyên khí dung hợp thành một lốc xoáy không đáy quỷ dị chừng trăm trượng.
"Sư tỷ, chẳng lẽ sư thúc lão nhân gia đang ở đột phá tiến giai Ly Hợp trung kỳ sao?" Trong mắt Lưu Oánh lóe ra tinh quang, thanh âm lo lắng. Năm đó sư thúc rộng lượng khai ân khiến nàng vô cùng cảm kích.
"Không sai. Hơn trăm năm trước sư thúc đã là Ly Hợp sơ kỳ đỉnh phong, chỉ là thiếu tâm cảnh, hiện đã đuổi kip cảnh giới, vì thế người bế quan ở Bách Phượng Sơn " Trên mặt Tô Giáng Thuyên cũng tràn đầy vẻ lo lắng:
"Làm như vậy chẳng phải quá nguy hiểm sao?"
Lưu Oánh có chút sốt ruột mở miệng. Là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả, chuẩn bị trùng kích Ly Hợp đã mấy chục năm, nàng có một số hiểu biết nhất định.
Tu sĩ một khi bước vào Ly Hợp thì tu luyện vô cùng khó khăn, hơn nữa mỗi khi đột phá tiểu cảnh giới đều phải chịu mạo hiểm vô cùng.
Tỷ dụ Ly Hợp sơ kỳ lên trung kỳ sẽ dẫn động thiên địa nguyên khí cuồn cuộn kéo tới. Nếu thuận lợi thì tu sĩ sẽ thành công hấp nạp thăng cấp.
Còn nếu mắc lỗi thì tai họa sẽ giáng xuống, linh khí sẽ tụ tập chuyển sang công kích, có phần tương tự như một dạng thiên kiếp được gọi là giả thiên kiếp.
Giờ khác này Như Yên tiên tử đang toàn tâm toàn ý đột phá tiến giai nên thực lực yếu ớt, nếu một khi không may có chuyện thì hiả Thiên kiếp sẽ phủ xuống. Khi đó nàng rất khó chống đỡ, thậm chí là ngọc nát hương tan. Nhưng nếu lúc này có một tu sĩ cùng cấp hộ thủ thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.